Lúc đầu Lôi Chính Nam rất kích động, lúc này tâm tình đã hòa hoãn xuống. Nếu tiến vào ở đây, như vậy có la hét gì cũng chỉ là vô dụng. Điều anh phải làm chỉ có thể là duy trì trình trạng bình tĩnh nhất để giải quyết mọi chuyện. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm bản thân anh an toàn. Thật ra Lôi Chính Nam biết tình huống của mình, không khoa trương phiền phức như vậy.
Duy nhất có vấn đề chính là dung túng để con chó Ngao công kích Liễu Linh Lỵ. Nhưng về điểm ấy Lôi Chính Nam cũng đã sớm nghĩ xong lý do. Dù sao loại súc sinh chó Ngao này không có người nào dám nói có thể hoàn toàn thuần hóa. Mình cũng có thể giải thích là do con chó Ngao lôi kéo hắn tiến về phía đó. Mình chẳng những không có bất kỳ ý định muốn động thủ uy hiếp đe dọa, ngược lại là vì kéo con chó Ngao lại.
Lại nói con chó ngao đã chết, dưới tình huống chết không có đối chứng, các người có thể làm khó dễ gì được tôi!
Lúc này để xem Trần Mai Sử phát triển hoạt động như thế nào!
Còn nữa, không biết Bàng Bàn thế nào?
Có thể thế nào? Hiện tại Bàng Bàn từ khi bị giam đến giờ còn chưa từng yên tĩnh, không ngừng tranh cãi ầm ĩ, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn giống như bị chà đạp sỉ nhục vậy.
Biết tôi là ai không? Tôi là đồn trưởng đồn công an Trấn Đại Lôi. Người anh em, chúng ta đều trong một hệ thống cảnh vụ, không nhất thiết phải làm khoa trương như thế đúng không? Đối với những thủ đoạn này, tôi đã rất quen thuộc.
A, các người thật sự dám đối xử với tôi như vậy sao? Đừng quên, tôi không phải là người của huyện Hoa Hải các người. Nếu như các người thật sự làm như thế, các người có biết hậu quả thế nào không? Tôi muốn gọi điện thoại!
Tạm giam giữ? Các người xem tôi là tội phạm sao? Tôi đâu phải là tội phạm. Các người nhanh thả tôi ra. Nói cho các người biết, nếu không đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ không để cho huyện Hoa Hải các người được yên!
… Ở nơi này trong tiếng quát tháo, Sở Tranh và Chương Duệ đứng ở bên ngoài nhìn Bàng Bàn bên trong, trên mặt Sở Tranh lộ ra nụ cười nhạt xem thường.
Thật sự ngu xuẩn không biết sống chết, còn dám nói mình không phải là tội phạm. Hắn thật sự cho rằng nơi này là nhà trọ sao? Là nơi hắn muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Dám cầm súng chỉ vào huyện trưởng. Chỉ riêng chuyện này, hắn cũng đừng mong sống sót ra ngoài, chuẩn bị ngồi tù mọt gông đi!
Sở Tranh lạnh lùng nói.
Sở thư ký, anh cứ yên tâm đi. Tôi sẽ chiêu đãi thằng nhãi này thật tốt.
Chương Duệ gằn giọng nói.
Còn có Lôi Chính Bắc kia nữa. Xã hội này thật sự càng lúc càng rối loạn. Lại còn dám chạy đến địa bàn huyện Hoa Hải chúng ta, ngang nhiên làm ra chuyện như vậy. Thật sự cho rằng huyện Hoa Hải chúng ta dễ khi dễ sao?
Sở Tranh khinh thường nói.
Đoạn băng ghi hình chuyện xảy ra bên trong quán bar lúc đó, và ở công trường bên kia chúng ta cũng lấy được. Chỉ có điều đều không truyền ra ngoài. Đám nhãi con này thật sự cho rằng không có chứng cứ, muốn cắn người lung tung. Lần này ngược lại tôi muốn xem thử, bọn họ chuẩn bị cắn người thế nào.
Chương Duệ ngoan độc nói.
Chương Duệ, huyện trưởng mặc dù không có nhiều lời, nhưng tôi nghĩ anh chung quy nên biết xử lý thế nào.
Sở Tranh nói.
Hiểu rõ!
Chương Duệ cười nói.
Ở chỗ phòng công an như vậy, làm một công an lâu năm, Chương Duệ có biện pháp khiến anh sau khi bị trừng trị, vẫn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
Đương nhiên mấu chốt nhất chính là, Bàng Bàn ngu xuẩn như thế, cho dù anh thật sự trừng trị, cũng không có bất kỳ chuyện gì. Dám làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, vậy phải chuẩn bị tâm lý chịu phạt đi. Thật sự cho rằng chuyện gì anh cũng có thể làm sao?
Hiện tại, chính bởi vì tình thế còn chưa rõ ràng, Chương Duệ cũng không biết Tô Mộc sắp xếp thế nào. Bằng không không nói chuyện khác, chỉ cần Chương Duệ muốn, thậm chí có thể đủ cho Bàng Bàn một tội danh vượt ngục, đến lúc đó trực tiếp bắn chết.
Đêm nay thật sự bởi vì Lôi Chính Bắc xuất hiện đã biến hóa rất đặc sắc!
Khi Lý Tuyển nghe nói chuyện đã xảy ra bên trong quán bar, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Mộc. Tô Mộc thì sao? Hắn cũng không hề dừng lại, cứ như vậy xuất hiện ở trong nhà Lý Tuyển. Lại nói tiếp nữ tính như Lý Tuyển, ở chỗ như vậy, thật ra vẫn có chút trống trải. Tô Mộc lấy thân phận như vậy, xuất hiện ở trong nhà Lý Tuyển, thật sự là lần đầu tiên.
Điều kỳ quái nhất chính là, đêm nay trong tầng một khu nhà huyện ủy, chỉ có một mình Lý Tuyển.
Từ trước tới nay Lý Tuyển chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ. Nghĩ đến chuyện đã phát sinh trong hôm nay, nghĩ đến người bên cạnh đứng ra làm chỗ dựa cho mình, không ngờ là Tô Mộc, Lý Tuyển có cảm giác rất phức tạp.
Mặc dù Lý Tuyển cũng biết khi đó Tô Mộc tuyệt đối không ý nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần bởi vì Lý Tuyển là bí thư huyện ủy, là người của huyện Hoa Hải mà ra mặt. Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng chính là Tô Mộc đã ra mặt. Chỉ cần Tô Mộc đứng ra, Lý Tuyển liền cảm giác tâm tình có chút đặc biệt.
Có thể đoàn kết thì đoàn kết, cho dù đứng thứ hai, cũng không nhất thiết phải làm cứng nhắc như vậy. Phải biết rằng em là người đứng đầu. Cho dù đứng thứ hai làm ra thành tích lớn, em vẫn có thể được chia một chén canh.
Khi trong đầu Lý Tuyển hồi tưởng lại lúc trao quyền cho cấp dưới, lúc chồng dặn, tâm tình bất chợt trở nên sáng tỏ. Mình hình như đã sai lầm quá lâu, cứ nghĩ bảo đảm quyền lực của mình không bị suy yếu, lại căn bản chưa từng nghĩ qua, mục đích của chính mình căn bản không phải là huyện Hoa Hải. Mình muốn mượn huyện Hoa Hải làm ván cầu, tiếp tục nhảy về phía trước.
Dưới tình huống như vậy, không nhất thiết phải tranh quyền đoạt lợi với Tô Mộc. chắc hẳn giống như lúc đầu, bảo đảm lợi ích giữa mình và Tô Mộc lớn nhất. Công tác chính quyền mình trợ giúp, nói vậy huyện ủy bên này Tô Mộc cũng sẽ không đưa tay tới., Lý Tuyển có thể mượn thành tích to lớn của huyện Hoa Hải, tiếp tục tiến lên trước một bước. Theo kinh nghiệm và lý lịch của cô ở đây, ngồi lên vị trí một Phó thị trưởng thường ủy vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Then chốt chính là thành tích!
Phát sinh chuyện như vậy, chính là một cơ hội khó có được. Ngược lại có thể mượn chuyện này làm thủ đoạn hòa hoãn. Chỉ cần có thể bảo đảm cùng Tô Mộc đứng ở một tuyến là được. Lôi Chính Bắc, anh là tên ngu xuẩn. Lần này thật sự rơi vào trong tay tôi. Nếu như tôi không trừng trị khiến anh tróc lớp da, tôi không phải là Lý Tuyển.
Reng reng reng!
Khi Tô Mộc đang đi tới đây, Lý Tuyển mới nghe điện thoại của Bàng Chấn Kỳ. Không có cách nào. Phát sinh hành động vượt ra ngoài huyện như vậy, Trần Mai Sử đã đưa chuyện này đến trong thành phố. Tần Phong vốn định trực tiếp gọi điện thoại. Sau đó lại nghĩ thống báo cho Bàng Chấn Kỳ vẫn thỏa đáng hơn. Dù sao Tần Phong có thể phát giác ra, Bàng Chấn Kỳ đối với Lý Tuyển vẫn có sự chiếu cố.
Đây là chi tiết quan trọng!
Không quan tâm Bàng Chấn Kỳ có phải thật sự bảo bọc Lý Tuyển hay không, nhưng cuộc điện thoại này Tần Phong phải gọi tới. Bằng không đợi sau này chuyện bị Bàng Chấn Kỳ nhảy vào, vấn đề thật sự sẽ thay đổi nghiêm trọng.
Bàng bí thư, chuyện này không phải như anh nghĩ. Tôi cho rằng ở trên chuyện này, Tô Mộc làm không có bất kỳ sai lầm nào. Anh không biết chân tướng của câu chuyện rốt cuộc thế nào. Nếu thật sự biết rồi, tuyệt đối sẽ không phải là thái độ như vậy.
Lý Tuyển nói.
Đổi lại thành người khác nói vậy, Bàng Chấn Kỳ sớm đã tức giận gầm lên vì thái độ đó. Nhưng đối với Lý Tuyển, hắn lại không thể. Bởi vì hắn biết, sợ rằng Lý Tuyển thật sự gặp phải tội lớn nào đó không nên gặp. Hơn nữa thân phận của Lý Tuyển, tình huống kia càng nghiêm trọng hơn.
Ngày mai cô đến tỉnh một chuyến, đem tình huống nói rõ ràng cho tôi.
Bàng Chấn Kỳ nói.
Vâng!
Lý Tuyển trầm giọng nói.
Khi cuộc điện thoại này kết thúc không bao lâu, Tô Mộc liền xuất hiện ở cửa. Lý Tuyển mở cửa phòng ra, Tô Mộc đi tới. Trên mặt Lý Tuyển hiện ra vẻ tươi cười.
Uống gì không?
Tùy tiện!
Tô Mộc cười nói.
Đây là chuyện gì vậy?
Hiện tại trong lòng Tô Mộc thật sự không rõ. Chuyện trước đó Lý Tuyển ở trên hội thường ủy huyện ủy cùng hắn vỗ bàn tranh cãi hiện ra rõ ràng. Bây giờ Lý Tuyển lại ôn nhu như vậy. Trong lúc nhất thời thật sự khiến Tô Mộc có cảm giác như đang nằm mộng.
Chẳng lẽ nói Lý Tuyển đổi tính sao?
Không có đạo lý này!
Hoặc nói là lợi ích!
Trong lòng Tô Mộc nghĩ đến chuyện đã phát sinh trong hôm nay, tưởng tượng thấy Lý Tuyển không phải là muốn giành đến lợi ích nào đó từ trong đó chứ? Từ đầu đến cuối Tô Mộc chưa từng nghĩ qua bởi vì tâm tư nữ hài của Lý Tuyển bắt đầu chuyển biến. Không có cách nào. Ai bảo Lý Tuyển là bí thư huyện ủy. Cho dù Tô Mộc kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi bị thân phận của Lý Tuyển làm ảnh hưởng.
Vậy uống chút rượu đỏ đi!
Lý Tuyển nói xong liền rót cho Tô Mộc một ly rượu đỏ, mình cầm một ly. Khi cầm một ly rượu đỏ như vậy trong tay, trên mặt Tô Mộc vẫn có thần sắc không thể tin được. Cùng uống rượu đỏ với Lý Tuyển, đây quả thực là chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Chuyện là thế nào vậy?
Uống ly rượu đỏ này, có phải tiếp theo là tiến vào chủ đề hay không vậy?
Chuyện trong quán bar đêm nay tôi đã biết. Anh không có bị thương chứ?
Lý Tuyển hỏi.
Tạm được. Mấy người bọn chúng còn chưa đả thương được tôi.
Tô Mộc cười nói.
Không bị thương là tốt rồi. Tên Lôi Chính Bắc này thật sự đủ kiêu ngạo. Ở trên Trấn Đại Lôi tác oai tác quái còn chưa tính. Dù sao đó cũng là chuyện trong huyện Tà. Nhưng bây giờ lại dám đến huyện Hoa Hải chúng ta gây chuyện như vậy, đồng thời ngang nhiên công kích anh, hành động như vậy tuyệt đối ác liệt. Lần này không quan tâm là ai, chúng ta đều phải xử lý tới cùng. Thật không biết huyện Tà này rốt cuộc giáo dục người thế nào. Còn có Trần Mai Sử nữa. Nếu bọn họ là chú, sao có thể để cháu mình phóng túng như vậy được!
Lý Tuyển mày nhăn lại.
Có chút ý tứ!
Thật sự có chút ý tứ!
Trong đầu Tô Mộc không ngừng suy nghĩ. Về thái độ của Lý Tuyển lúc này, và giọng nói trong lúc vô ý tiết lộ ra ngoài, tâm tư Tô Mộc thoáng động. Trần Mai Sử là mấu chốt của vấn đề. Lý Tuyển khẳng định có thể nghĩ tới. Đã như vậy, sao không kéo cả Lý Tuyển vào?
Nói như vậy có Lý Tuyển gia nhập, thu thập Trần Mai Sử, mình cũng làm tốt hơn.
Không sai. Cứ làm như vậy đi!
Lý bí thư, tôi cũng cho rằng Trần Mai Sử trên phương diện giáo dục đời sau thật sự có khiếm khuyết. Điều này không điều tra không biết. Tôi vừa sai người điều tra, thật không ngờ tòa nhà kiến trúc kia lại có vấn đề nghiêm trọng!
Tô Mộc chậm rãi nói.
Nói nghe thử!
Lý Tuyển hỏi.
Tòa nhà kiến trúc kia…