Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với thân thủ của Âu Dương Dung muốn có thể thương tổn được Tô Mộc, quả thực là chuyện vô cùng buồn cười, khi phía sau truyền đến tiếng xé gió, Tô Mộc đã quyết đoán né sang bên cạnh. Khi cái gạt tàn thuốc trực tiếp rơi xuống mặt đất, ánh mắt Tô Mộc lạnh như băng quét về phía Âu Dương Dung.

– Cậu muốn làm gì?

Đụng chạm ánh mắt của Tô Mộc, trong lòng Âu Dương Dung dâng lên một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế, cho nên thật sự cảm thấy sợ hãi.

– Tôi muốn làm gì?

Tô Mộc thuận tay túm lấy cái gạt tàn thuốc từ dưới lòng bàn chân, khá nặng. Thứ đồ chơi này thật sự không tệ, nếu đập trúng gáy Tô Mộc, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Kém nhất Tô Mộc cũng sẽ biến thành một người ngu ngốc, nghĩ đến hậu quả như vậy, nụ cười trên khóe miệng Tô Mộc lại càng trở nên âm trầm.

Hiệu quả cách âm của gian phòng này tuyệt đối tốt, đây là vì ban đầu khi trang hoàng nơi này, Âu Dương Dung đã cố ý phân phó, để khi hắn làm một số chuyện, không bị người khác nghe được, ảnh hưởng đến hăng hái.

– Tô Mộc, tôi biết ngài có chút năng lượng, nhưng ngài phải biết rằng nơi này là thành phố Tây Phẩm, gia tộc Âu Dương là đại gia tộc của nơi này. Cô tôi một người là thường ủy thị ủy, một người là phó thị trưởng, bất cứ người nào cũng có thể ngăn chặn ngài. Lần trước cô tôi đến tìm ngài, không đủ hù chết ngài sao? Ha ha, cô tôi lại có quan hệ với cả bộ trưởng Lý Dật Phong, ngài dám động đến tôi? Có tin chỉ cần một câu nói của tôi, là có thể kêu cô tôi nói với Bộ trưởng Lý Dật Phong bắt ngài lại hay không! Tô Mộc, ngài…

Âu Dương Dung còn chưa nói hết, Tô Mộc đã chạy tới trước người hắn, không chần chờ, cái gạt tàn thuốc trong tay trực tiếp xoay tròn rồi nện xuống. Ngay sau đó bên trong phòng làm việc liền vang lên một tiếng động trầm thấp. Trên mặt Âu Dương Dung hiện lên vẻ thất kinh, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, lại bị một cái gạt tàn thuốc mạnh mẽ đập trúng gáy, máu tươi trực tiếp chảy xuống.

Máu tươi chảy xuống, che kín hai mắt Âu Dương Dung, khiến cho hắn không thấy rõ thân ảnh Tô Mộc, ác tâm hơn chính là những tàn thuốc bên trong gạt tàn thuốc cũng không rơi xuống, tất cả đều dính lên mặt hắn, nhìn qua vô cùng chật vật.

Âu Dương Dung cảm giác đầu váng mắt hoa, cả người truyền đến một loại cảm giác vô lực, không thể đứng vững, trực tiếp lảo đảo mấy bước, sau đó nặng nề nằm té trên mặt đất.

– Máu… Là máu… Tô Mộc, ngươi dám đập ta… Tên khốn khiếp này, ngươi…

Âu Dương Dung đưa tay sờ gáy, khi hắn sờ thấy máu tươi, nhất thời không nhịn được hét lên như giết heo, chuyện như vậy trước kia hắn chưa từng nghĩ sẽ phát sinh trên người hắn, thần kinh Âu Dương Dung như muốn căng đứt.

Rầm!

Khi Âu Dương Dung vừa hét lên, Tô Mộc đứng trước người Âu Dương Dung, không chút do dự, tiện tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc tiếp tục dùng sức đập xuống, lần này trực tiếp đập trúng cánh tay Âu Dương Dung, tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, xương cánh tay trực tiếp bể nát.

Âu Dương Dung càng phát ra tiếng kêu thảm!

Tiếng kêu làm cho người ta cảm giác cả người sởn tóc gáy. Nếu vào đêm tối nghe thấy tiếng hét này, tuyệt đối sẽ làm cho người ta không rét mà run.

– Mắng thêm một câu nữa xem!

Tô Mộc cúi người xuống, nhìn gương mặt đầy máu của Âu Dương Dung, vẻ mặt càng phát ra lạnh lùng.

– Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Âu Dương Dung run giọng nói, hiện tại thần trí hắn đã bắt đầu xuất hiện thác loạn, phải biết rằng hắn có một tật bệnh chính là thấy máu là choáng. Chỉ cần nhìn thấy máu tươi, sẽ ngất đi!

Nếu như không phải cái gạt tàn thuốc của Tô Mộc trực tiếp đấm vào, khiến cho hắn đau đớn đến mức không chịu được, hiện tại hắn đã sớm bất tỉnh nhân sự.

– Ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Âu Dương Dung, ngươi không nói thì thật sự cho rằng ta không biết sao? Vụ án các thiếu nữ mất tích là Âu Dương gia các ngươi vận dụng thủ đoạn hèn hạ giải quyết, ta không có cách nào can thiệp, cũng không nghĩa trong lòng ta không tức giận! Ta vốn tưởng rằng sau vụ đó, chỉ cần ngươi không tiến tới tìm ta gây phiên phức, ta sẽ không chủ động trêu chọc ngươi.

Kết quả thì sao? Ngươi thật sự là cơm không muốn ăn lại muốn ăn cứt, lại dám tìm người động đến Sở Tranh. Biết rõ Sở Tranh là thư ký của ta, còn dám làm như vậy, có phải nghĩ rằng chỉ cần làm như vậy, là có thể hung hăng gõ ta, để cho ta biết uy phong của thiếu gia Âu Dương ngươi, từ nay về sau không dám đối đầu với thiếu gia Âu Dương nữa? Đáng tiếc, ngươi quá coi thường ta, cũng quá xem trọng bản thân ngươi.

Ánh mắt Tô Mộc lạnh như băng tập trung vào Âu Dương Dung, trong tay cầm cái gạt tàn thuốc, trong ánh mắt sợ hãi của Âu Dương, dùng sức vỗ vào mặt hắn, trong chớp mắt toàn bộ cái gạt tàn thuốc đều là máu tươi.

– Muốn đấu với ta? Vậy thì thẳng thắn mà tới, thông qua thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngươi tính làm gì! Âu Dương Dung có lẽ ngươi cảm thấy rất may mắn, bởi vì hiện tại ngươi đã thành công điều động lửa giận của ta. Muốn chơi với ta đúng không? Vậy chúng ta vui đùa một chút, màn kịch tiếp theo mới có thể càng thêm thú vị. Gia tộc Âu Dương các ngươi không phải là rất nhiều sản nghiệp sao? Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sinh tử trong nháy mắt.

Vừa nói Tô Mộc vừa trực tiếp ném cái gạt tàn xuống mặt đất.

– Âu Dương Dung, ngươi nên hỏi thăm xem Tô Mộc này là ai. Sau khi hỏi thăm được, nếu thức thời thì cút khỏi thành phố Tây Phẩm, ta không muốn nhìn thấy ngươi ở thành phố Tây Phẩm nữa, đây là tối hậu thư của ta, nếu không ngươi cứ đợi nhìn gia tộc Âu Dương chôn cùng ngươi đi!

Tô Mộc quyết đoán rời phòng làm việc!

Khi nơi này chỉ còn lại một mình Âu Dương Dung, hắn mới cố gắng bò dậy, dùng cánh tay không bị thương trực tiếp nhấn điện thoại, còn không đợi bên kia mở miệng, trực tiếp kêu lên.

– Cút vào đây nhanh lên!

Nói xong câu đó, Âu Dương Dung cũng không khống chế được nữa, thoáng cái ngã nhào lên ghế sa lon ngất đi.

Phù!

Khi Tô Mộc rời khỏi công ty giải trí Tân Trù, cả người vô cùng nhẹ nhàng, nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, sau đó nụ cười trên khóe miệng liền trở nên rực rỡ. Cho dù cho Tô Mộc thêm một cơ hội nữa, hắn cũng sẽ không có bất cứ do dự nào, vẫn có thể quyết đoán làm ra cử động vừa rồi.

Người giống như Âu Dương Dung, nếu luật pháp tạm thời không thu thập được hắn, Tô Mộc sẽ không ngần ngại vận dụng thủ đoạn khác. Về phần tiếp theo Âu Dương Dung sẽ làm gì, cũng không phải chuyện Tô Mộc phải sợ hãi, bởi vì hắn hoàn toàn chưa nghĩ tới sẽ cho gia tộc Âu Dương bất cứ cơ hội nào, từ khoảnh khắc Âu Dương Dung nói ra Sở Tranh là hắn động thủ đâm bị thương, trong lòng Tô Mộc đã âm thầm tuyên tử hình hắn.

Tô Mộc làm việc chưa bao giờ lỗ mãng, mỗi lần hắn làm chuyện gì đều trải qua suy nghĩ kỹ càng. Giống như hành hung Âu Dương Dung trong phòng làm việc, tuyệt đối không phải là hành động bộc phát, không kìm chế được.

Lương Tĩnh và Âu Dương Nghị Tranh là hai khung xe ngựa của gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm, hai khung xe ngựa này đã cung cấp liên tục tài nguyên chính trị cho gia tộc Âu Dương. Tập đoàn Âu Dương có thể phát triển, không thể bỏ qua công lao của hai người này. Nhưng phải biết rằng trong quan trường phổ biến nhất là chuyện cùng vinh cùng suy, nếu như hai người này gặp chuyện không may, vậy kế tiếp những người đứng bên bọn hắn sẽ lựa chọn như thế nào?

Đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết!

Tô Mộc thật sự không muốn chống lại gia tộc Âu Dương, nhưng nếu thật sự đụng vào, hắn cũng sẽ không có bất kỳ sợ hãi. Hiện tại Tô Mộc đã có thể khẳng định, tập đoàn Âu Dương chính là sức mạnh của Âu Dương Dung. Ở thành phố Tây Phẩm bình luận về tập đoàn Âu Dương cũng không tốt. Tập đoàn Âu Dương có thể khởi gia, là đã trải qua vô số tinh phong huyết vũ, hơn nữa Tô Mộc cũng rất rõ ràng, gia tộc Âu Dương có bối cảnh hắc đạo. Cái gọi là tập đoàn Âu Dương chẳng qua là tẩy trắng rồi thượng vị.

Lẽ nào đám thị ủy của thành phố Tây Phẩm không biết tập đoàn Âu Dương là thế nào sao?

Tô Mộc quả quyết không tin!

Biết nhưng chậm chạp, không ra tay giải quyết khối u ác tính này, xem chừng cũng bởi vì sợ nếu thật sự động thủ, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền mà bọn hắn không thể gánh chịu. Nhưng chuyện như vậy cũng không nằm trong suy nghĩ của Tô Mộc, điều hắn muốn chẳng qua là đòi lại công đạo cho Sở Tranh, đòi lại công đạo cho tất cả những người từng bị Âu Dương Dung khi dễ, ức hiếp.

Cho nên Tô Mộc trực tiếp bấm số điện thoại của Trịnh Mục!

– Huynh đệ, làm sao hiện tại mới nhớ tới tôi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Có phải cậu làm Huyện trưởng nên cũng cao giá hơn không!

Trịnh Mục cười nói.

– Bớt nói nhảm đi, có chuyện cần anh hỗ trợ đây.

Tô Mộc nói.

– Chuyện gì?

Trịnh Mục có thể nghe được vẻ nghiêm túc trong lời nói của Tô Mộc, không tự chủ được hỏi.

– Anh biết lai lịch của tập đoàn Âu Dương thành phố Tây Phẩm không?

Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.

– Tập đoàn Âu Dương?

Trịnh Mục không ngờ Tô Mộc lại hỏi đến chuyện này, nhưng chuyện này hắn thật sự từng nghe nói, nhưng cũng không để ý.

– Tôi chỉ biết tập đoàn Âu Dương là dựa vào y dược và kiến trúc khởi gia, về phần trong tập đoàn hiện tại có giao thiệp với ngành nghề khác hay không, tôi thật sự không rõ. Sao vậy? Nghe khẩu khí của cậu, có phải có ai trong tập đoàn Âu Dương trêu chọc đến cậu không? Thành phố Tây Phẩm, đúng, bây giờ cậu đang làm Huyện trưởng ở thành phố Tây Phẩm mà.

– Y dược và kiến trúc sao?

Tô Mộc không để ý đến những lời này của Trịnh Mục, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.

– Trịnh Mục, có muốn tập đoàn Trịnh thị một lần nữa trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất hay không?

– Một lần nữa trở nên mạnh mẽ? Tô Mộc, cậu có ý gì?

Trịnh Mục gấp giọng hỏi.

– Nuốt trọn tập đoàn Âu Dương!

Tô Mộc gằn từng chữ.

Sau khi nghe thấy lời này, vẻ mặt Trịnh Mục bắt đầu trở nên phấn khích, hắn thật sự không ngờ, Tô Mộc lại gọi điện thoại tới, nói ra những lời kinh người như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK