Nhắc tới Cố Lang cũng không phải kẻ lừa đảo, chức vụ của hắn là thật sự. Thân phận ở bên ngoài chính là tổng thanh tra chấp hành công ty khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt, nhưng trọng lượng của chức vụ này rốt cục có bao nhiêu, chỉ cần là người của công ty Tinh Nguyệt đều biết.
Nếu không phải hắn có quan hệ cạp váy với một phó tổng tài công ty Tinh Nguyệt, sao có thể lao được chức vị như thế. Mà chức tổng thanh tra chấp hành chỉ có nhiệm vụ chính là đi khảo sát.
Công ty Tinh Nguyệt là một xí nghiệp không kém trong tỉnh Yến Bắc, luôn đi theo con đường công nghệ cao, chế tạo máy tính cùng di động là chủ yếu. Đồng thời còn nhằm vào sản phẩm khoa học kỹ thuật nước ngoài, tiến hành gia công chế tạo.
Mục đích lần này Cố Lang đi tới Thương Thiền thị chính là vì khảo sát hoàn cảnh đầu tư nơi này. Bởi vì nhà xưởng công ty Tinh Nguyệt có chút nhỏ, lúc trước khi xây dựng là xây ở vùng ngoại thành Thạch Đô thị. Hiện tại vì chỉnh đốn hoàn cảnh, hơn nữa thành thị cần quy hoạch, vì vậy mới tính toán di dời.
Đương nhiên làm bồi thường, Thạch Đô thị đã khai ra điều kiện thật hậu đãi, chỉ cần công ty Tinh Nguyệt nguyện ý ở lại Thạch Đô thị, có thể tùy tiện chọn lựa địa phương khác.
Dù sao công ty Tinh Nguyệt cũng xem như nhà giàu nộp thuế, nếu để họ rời khỏi tuyệt đối là tổn thất lớn cho Thạch Đô thị.
Trong công ty Tinh Nguyệt cũng có những ý tưởng khác nhau. Có người muốn tiếp tục lưu lại Thạch Đô thị, có người nghĩ di dời nhà xưởng sang nơi khác.
Ai dám cam đoan ngày sau có bị chính phủ lại lật lọng, nếu làm vậy chẳng phải lại tiếp tục di dời nhà xưởng nữa sao?
Thay vì chờ tới phiền toái khi đó, còn không bằng dứt khoát một chút, lựa chọn địa phương cách Thạch Đô thị gần một chút xây dựng nhà xưởng là được.
Bởi vậy lần này Cố Lang được phái đi ra ngoài khảo sát. Khi hắn mang theo thân phận này, hắn đã biến thành nhân vật được các cục chiêu thương ở các thành phố tươi cười đón tiếp.
Nếu có ai mời được công ty Tinh Nguyệt xây dựng nhà xưởng ở địa phương của mình, đây tuyệt đối là chiến tích quan trọng, có thể một bước lên trời.
Vì sao Kha Duy nhiệt tâm như vậy, còn không phải vì muốn thông qua quan hệ với Cố Lang, có thể kéo công ty Tinh Nguyệt tới Thương Thiền thị. Hiện tại trong Thương Thiền thị lại có điều kiện thật có lợi, đó là khoảng cách Thạch Đô thị khá gần.
Chỉ cần thành phố đưa ra được điều kiện chiêu thương tuyệt đối hậu đãi, tin tưởng lần này có thể mời được công ty Tinh Nguyệt cư trú. Nếu có thể hoàn thành việc này, Kha Duy sẽ được Kỷ Triết Học trọng dụng. Mà nói không chuẩn nhờ chiến tích như vậy, Kỷ Triết Học sẽ tiến thêm được một bước.
Đây đều là hiệu ứng mắc xích.
- Lão Dương, Lão Dương, đang làm gì đây? Không thấy chúng tôi đã tới sao? Nhanh lên, tìm một phòng cho chúng tôi, chúng tôi cần bàn chuyện. Còn nữa, nhanh chóng bưng lên canh dê ngon nhất cho chúng tôi, đồng thời bưng thêm đủ đồ ăn nữa!
Trịnh Lập Hưng hô lớn.
Là cục trưởng cục chiêu thương huyện Ân Huyền, Trịnh Lập Hưng không làm việc này thì ai đi làm? Chẳng lẽ để cho Kha Duy lớn tiếng hò hét sao! Nếu vậy mặt mũi của hắn sẽ mất hết.
- Được, tôi lập tức an bài!
Dương Quán nhận thức Trịnh Lập Hưng, nghe được hắn hối thúc liền nhanh chóng làm theo.
Nói tới phòng riêng, ở loại quán ăn này có phòng riêng gì sang trọng, chẳng qua chỉ bảo đảm sạch sẽ là được. Mà Cố Lang thì sao? Tuy hắn thích mỹ thực, nhưng vẫn có chút chú ý trong phương diện này.
Nếu hoàn cảnh không sạch sẽ, hắn luôn cảm thấy không vui. Cho nên khi hắn vào phòng, nhìn tình cảnh bên trong, lập tức nhăn mặt bực tức.
- Đây cũng gọi là phòng riêng sao? Có thể ngồi được sao? Thậm chí còn không ngồi được, canh dê uống ngon sao? Đổi địa phương cho tôi, tôi muốn dùng phòng sạch sẽ nhất nơi này!
Cố Lang lớn tiếng hô to.
Quán ăn này nhiều lắm chỉ có mười phòng. Mà mỗi phòng cũng như nhau, sở dĩ làm ra ngăn cách chỉ vì muốn xem cho đẹp mà thôi. Nhưng nơi này dù sao cũng là huyện thành nhỏ, có thể trông đợi chỗ này có bao nhiêu xa hoa?
Khi bên này ồn ào, Tô Mộc cũng đã giải thích xong với Dương Gia Học. Nghe được tiếng ồn ào kia, vẻ mặt hắn lập tức âm trầm. Nhưng hắn vẫn khống chế sắc mặt rất tốt, dù sao người ta tới đây tiêu phí, hắn cũng không thể tùy tiện can thiệp.
Nhưng càng nghe sắc mặt Tô Mộc càng thêm âm u.
- Lão Dương, nghe thấy không? Nhanh chóng đổi phòng cho chúng tôi, chúng tôi cần tới phòng tốt nhất ăn cơm!
Trịnh Lập Hưng lớn tiếng nói.
- Làm sao có phòng tốt hơn? Trịnh cục trưởng, ông cũng biết quán của tôi, mỗi phòng đều giống nhau, làm gì có phòng tốt hơn nữa.
Dương Quán thấp giọng nói.
Trong lòng Trịnh Lập Hưng cũng bất đắc dĩ.
Trịnh Lập Hưng đương nhiên biết tình huống nơi này, phòng nào cũng giống nhau. Nhưng cho dù biết thì thế nào, chẳng lẽ hắn có thể nói với Kha Duy, không cần đổi sao? Bởi vì trong này đều giống nhau!
Nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của Cố Lang, Trịnh Lập Hưng đành kéo Dương Quán thấp giọng nói:
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên, bố trí một phòng cho đàng hoàng. Đem khăn trải bàn phủ lên, chỉ cần bảo đảm nơi dùng cơm thanh lịch một chút là được.
- Vậy để tôi đi an bài!
Dương Quán cũng bất đắc dĩ.
May mắn trong quán còn có một khăn trải bàn mới tinh, sau khi trải xong lại đổi phòng cho Cố Lang. Cho dù Cố Lang cũng khó chịu, nhưng vẫn chưa tới nỗi la to như vừa rồi.
- Lập tức mang thức ăn lên đi!
Trịnh Lập Hưng nói.
- Chờ một chút, lập tức lên ngay!
Dương Quán đi nhanh ra ngoài, chỉ một thoáng sau đã bưng toàn bộ thức ăn lên bàn. Nhìn qua bánh nướng vàng óng, thật sự làm cho người ta thèm ăn.
Bên này đang ăn, ở bên kia Tô Mộc cũng đã nói chuyện xong với Dương Gia Học. Không thể không nói tri thức chuyên nghiệp của người này thật vững chắc, chỉ cần hắn chỉ điểm một chút, hắn luôn hiểu được hoàn toàn.
Người như vậy chỉ cần mài luyện thêm một chút là có thể thành tài. Hơn nữa trong buổi nói chuyện hôm nay, Tô Mộc phát hiện Dương Gia Học cũng không thành thật như hắn tưởng tượng. Tính cách của hắn khá hướng ngoại, là người có thể dễ dàng xã giao với người khác.
- Gia Học, có muốn đi theo tôi hay không?
Ngay khi Tô Mộc vừa có ý nghĩ, Diệp Tích đột nhiên lên tiếng, vừa nghe được lời này, Tô Mộc không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười.
Diệp Tích đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội đục khoét nền tảng nào, ngay khi Tô Mộc vừa có suy nghĩ có nên đưa Dương Gia Học tới cục chiêu thương mài luyện hay không, hiện tại hay lắm, lại bị Diệp Tích giành đi trước.
Dương Gia Học có chút ngây người.
- Diệp tổng, ý của cô là sao vậy?
Vừa rồi Tô Mộc đã nói Dương Gia Học xưng hô Diệp Tích là Diệp tổng, cho nên hắn mới nhớ xưng hô như thế.
- Không có gì, chỉ là hỏi anh thôi. Tôi kinh doanh một công ty có quy mô không nhỏ, nếu anh ưa thích tôi giới thiệu anh vào làm việc nơi đó. Đương nhiên, không khả năng lập tức ủy thác trọng trách cho anh, anh phải từ phía dưới đi lên từng bước một. Tôi chỉ có thể cam đoan, chỉ cần anh có thực học, tôi tuyệt đối điểm tựa bồi dưỡng.
Diệp Tích cười nói.
Dương Gia Học vừa nghe, liền nhìn qua Tô Mộc:
- Tô bí thư, Diệp tổng nói thật sao?
- Đương nhiên là thật sự!
Tô Mộc cười nói:
- Kỳ thật nếu Diệp tổng không nói, tôi cũng chuẩn bị giới thiệu cậu vào thể chế. Cậu ngẫm lại đi, nếu nguyện ý có thể lựa chọn một trong hai con đường. Đương nhiên, cậu có thể lưu lại giúp đỡ cha cậu mở thêm chi nhánh!
- Nhưng tôi nhắc nhở cậu, chi nhánh như vậy cũng không có bao nhiêu không gian cho cậu thi triển. Nếu cậu thật thích kinh doanh, có thể lựa chọn theo sau Diệp tổng. Tôi cam đoan với cậu, cậu tuyệt đối sẽ không thất vọng!
Vào thể chế?
Dương Gia Học lắc đầu, đây không phải hứng thú của hắn, hắn không muốn đi theo con đường thể chế. Cho dù đảm bảo thu hoạch bát sắt dù lụt lội hay hạn hán, nhưng sự áp chế trong thể chế hắn hoàn toàn không muốn đi đối mặt.
- Tôi lựa chọn theo Diệp tổng, nhưng mà Diệp tổng, tôi có một điều kiện!
Dương Gia Học nói.
- Nói đi!
Diệp Tích cười nói.
- Tôi muốn mở xong chi nhánh cho cha tôi, sau khi chi nhánh đi lên con đường phát triển đúng đắn, tôi sẽ đi theo cô làm việc.
Dương Gia Học nói.
- Được, hoàn toàn không thành vấn đề, đây xem như cuộc thi của anh đi. Chỉ cần anh có thể thành công, tôi sẽ cho anh chức vị hợp lý.
Diệp Tích nói.
- Đa tạ Diệp tổng!
Dương Gia Học cười nói.
Đây đúng là chuyện tốt.
Ngay khi Tô Mộc định nói chuyện, vẻ mặt ba người nhất thời biến đổi. Bởi vì bên tai họ vừa truyền tới một thanh âm nhục mạ không chút che giấu!