Phải biết rằng dám làm hay có khả năng làm, hai điều này vẫn có sự khác nhau. Hàn Thịnh nói có thể làm, không thể nghi ngờ chính là đại biểu địa vị tuyệt đối của Phó Khẩn Canh. Cũng phải, vinh dự của người có công lập quốc thật sự không phải ai cũng có thể đảm nhận, mà người như Phó Khẩn Canh có được quang vinh như thế, thật sự có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Khi nhóm người Lý Hưng Hoa đều đi vào nhà, mỗi người quan sát cảnh tượng trong nhà đều cảm thấy lo lắng đề phòng. Không có biện pháp, thật sự là vì đồ vật trong nhà bị đập phá vô cùng hoàn toàn đổ nát.
Bởi vì Trương Lão Hổ bị thương ở chân, đang ngồi trên ghế đẩu, Phó Khẩn Canh đứng bên cạnh hắn, thần sắc giận dữ.
- Phó lão!
Lý Hưng Hoa là bí thư thành ủy Cổ Lan thị, gặp phải tình hình trước mắt đương nhiên phải là người đầu tiên đứng ra.
- Anh chính là bí thư thành ủy Cổ Lan thị?
Phó Khẩn Canh hờ hững hỏi.
- Dạ, tôi là Lý Hưng Hoa.
Lý Hưng Hoa thấp giọng nói.
- Tốt, tốt lắm!
Trên mặt Phó Khẩn Canh lộ vẻ giận dữ, đưa tay chỉ vào hoàn cảnh hỗn độn chung quanh:
- Vị bí thư thành ủy như anh mở to mắt nhìn xem, đây là chuyện đã xảy ra trong vùng quản hạt của anh! Đây là thiên hạ của đảng sao? Vì sao loại xuất hiện chuyện khốn kiếp này! Còn nữa, các ủy viên thành ủy như các vị, đảng cho các anh chị chấp chính, không phải vì để các người hưởng thụ, mà là vì phục vụ cho dân! Các người cần làm gì, chẳng lẽ còn muốn tôi nói sao?
- Hiện tại thế nào? Các người nói tôi nghe một chút đi, các người rốt cục có lỗi với nhân dân không? Bí thư chính pháp ủy là ai? Những tình huống này chẳng lẽ không phải do người đó quản lý sao? Chủ tịch thành phố là ai? Chẳng lẽ những việc này không phải do hắn hỏi tới sao? Bí thư ban kỷ luật thanh tra là ai? Ở trong đảng thậm chí có cán bộ đồ khốn như vậy, nếu không phải hắn dung túng, con hắn dám làm ra chuyện như vậy sao? Đây không phải là trách nhiệm của các người sao? Còn nữa, anh là ai?
Phó Khẩn Canh chỉ vào Đường Thiên Hào.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi là tư lệnh viên quân phân khu Cổ Lan thị Đường Thiên Hào!
Đường Thiên Hào đứng nghiêm nói.
- Tốt, tư lệnh viên quân phân khu, quan lớn bao nhiêu ah! Là ý tứ thế nào? Chẳng lẽ trong phạm vi quản lý của anh, hỏi thăm cuộc sống của lão binh đã giải ngũ không phải là trách nhiệm của anh sao? Cho dù không phải trách nhiệm của anh, chẳng lẽ quân phân khu cũng không nên hỏi tới sao? Nếu quân phân khu có quan tâm, sẽ phát sinh chuyện như vậy sao? Đường Thiên Hào, còn các người, các người biết người này là ai sao?
- Hắn là Trương Lão Hổ, Trương Lão Hổ là ai, đó là phó liên trưởng Lão Hổ liên! Biết hiện tại trong các tác phẩm điện ảnh truyền hình, người diễn vai phó liên trưởng, anh hùng chết vì nước của Lão Hổ liên là ai chăng? Chính là hắn! Nếu không phải lúc trước hắn bị trọng thương không thể trở về quân đội, thành tựu hiện tại của hắn cũng không thấp hơn tôi. Các người giỏi lắm, lại đối đãi với người có công với quốc gia như vậy, ban lãnh đạo Cổ Lan thị làm việc thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt ah!
Phó Khẩn Canh tức giận nói.
Toàn trường nơm nớp lo sợ!
Phải biết rằng hiện tại người đang nói chuyện cũng không phải quan lớn cấp tỉnh bộ, mà là Phó lão, là Phó Khẩn Canh. Lửa giận của Phó lão cần phát tiết ra ngoài, tuyệt đối cường thế làm cho người ta khó thể tưởng tượng! Cho dù là ủy viên tỉnh ủy đi tới đây cũng phải yên lặng lắng nghe, cấp bậc như bọn họ ngoại trừ chỉ cúi đầu nghe mắng thật sự không còn biện pháp nào khác.
Đáy lòng mỗi người đều hận chết Cao Viễn!
Nhất là Yến Nguyệt Dung càng thêm lo lắng sợ hãi, câu nói của Tô Mộc như gai nhọn đâm thẳng vào trong lòng bà ta. Nếu chuyện này liên lụy tới Yến Tiễn, bà nên làm gì bây giờ? Phải biết rằng Yến Tiễn là đứa con mà bà thương yêu nhất, hơn nữa còn là con một, nếu Yến Tiễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Yến Nguyệt Dung làm mẹ thật sự không biết nên làm như thế nào.
Giận dữ lôi đình, xác trôi ngàn dặm!
Tô Mộc đứng bên cạnh nghe Phó Khẩn Canh trách mắng, đáy lòng âm thầm cảm khái. Hiện tại Phó Khẩn Canh đã tu tâm dưỡng tính hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn uy thế tới như vậy. Nếu ở niên đại trước kia, hắn nhất định sẽ giết người. Nhưng tin tưởng có cơn giận này của Phó Khẩn Canh, những ủy viên thành ủy kia sẽ chặt đứt hẳn tâm tư hoài nghi mình.
- Lão liên trưởng, đủ rồi!
Trương Lão Hổ ở bên cạnh thấp giọng nói.
Trương Lão Hổ không giống như Phó Khẩn Canh, hắn chưa từng trải qua trường hợp như vậy bao giờ. Cho dù hắn là phó liên trưởng Lão Hổ liên, nhưng nhiều năm trôi qua hắn cũng chưa gặp phải chuyện như vậy. Trước kia đừng nói là ủy viên thành ủy, cho dù chỉ là một khu trưởng, Trương Lão Hổ cũng cảm giác đó là người cao cao tại thượng, là đại nhân vật mà hắn không thể chạm vào. Hơn nữa Trương Quan Trung còn tiếp tục ở lại nơi này công tác, nếu thật sự vạch mặt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới công việc ngày sau của hắn.
Nhắc tới liền dừng, như vậy là đủ rồi!
Điểm này Trương Lão Hổ có thể nghĩ tới, Phó Khẩn Canh đương nhiên hiểu được, hơn nữa còn nghĩ xa hơn Trương Lão Hổ. Hôm nay hắn nhất định phải có trận trách mắng, nếu như hắn không mắng người, tình huống ngược lại không xong, làm cho người ta hiểu lầm Tô Mộc có phải sắm vai diễn gì trong chuyện này hay không. Chỉ cần mắng, người quen thuộc Phó Khẩn Canh đều cũng biết, đây là hắn luận sự mà thôi, không có vấn đề gì liên quan tới Tô Mộc. Hơn nữa một trận mắng, cũng sẽ làm những ủy viên thành ủy ở đây cảm thấy thoải mái một chút, so với việc ẩn giấu trong lòng vẫn tốt hơn.
Làm như vậy ngược lại sẽ không gây ảnh hưởng gì cho Tô Mộc cùng Trương Quan Trung!
- Được rồi, chuyện này nên xử lý thế nào là chuyện của Cổ Lan thị, nếu các người xử lý không được…
Phó Khẩn Canh tạm dừng, Lý Hưng Hoa vội vàng vỗ ngực cam đoan.
- Phó lão, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ!
- Vậy là tốt rồi!
Phó Khẩn Canh gật gật đầu, nhìn Trương Quan Trung vẫy tay:
- Quan Trung, lại đây, giúp ông đỡ ông nội cháu, chúng ta lập tức đi khám bệnh!
- Dạ!
Trương Quan Trung vội vàng đi qua, dìu Trương Lão Hổ, Phó Khẩn Canh hỗ trợ nâng bên kia, ba người đi ra ngoài cửa. Nhóm người Lý Hưng Hoa đi theo sau, hướng ra bên ngoài đi tới. Theo hành động của Phó Khẩn Canh, những lực lượng canh gác bên ngoài lập tức vận chuyển. Hàn Thịnh đứng bên cạnh đem lời nói vừa rồi của Lý Hưng Hoa báo lại cho Phó Khẩn Canh, Phó Khẩn Canh lại hữu ý vô ý nhìn lướt qua Tô Mộc.
Phó Khẩn Canh người già thành tinh, làm sao không biết bên trong có ẩn giấu điều gì!
Lý Hưng Hoa thật sự biết trước sao?
Lý Hưng Hoa thật nghĩ làm ra hoạt động như vậy sao?
Đây tuyệt đối là do Tô Mộc thông tri trước!
Nhưng điều này cũng có thể nhìn ra, vị bí thư thành ủy này hẳn là người chiếu cố Tô Mộc, làm ra hoạt động ủy lạo quân đội không tệ, có thể cải thiện quan hệ quân dân, ít nhất còn có thể cam đoạn cuộc sống của lão binh giải ngũ. Chỉ hướng về ý nghĩa dài xa như thế, nếu Phó Khẩn Canh đã tới nơi đây, không lý do gì không đi tham gia, dù sao cũng không uổng phí thời gian.
Hơn nữa Phó Khẩn Canh cũng biết, nếu là người có tuổi tác tương tự như hắn, những lão quân nhân giải ngũ đều từng xông pha chiến trường. Gặp gỡ trò chuyện với họ, điều này đối với Phó Khẩn Canh cùng Trương Lão Hổ mà nói đều là một hồi ức tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, Phó Khẩn Canh gật gật đầu, không nói thêm lời gì, cùng Trương Lão Hổ lên xe nhanh như chớp rời đi. Hàn Thịnh không lập tức lên xe, mà xoay người phân phó.
- Đường tư lệnh Đường Thiên Hào, mời ông lập tức lên xe, Phó lão muốn tới ở lại trong quân phân khu.
- Dạ!
Đường Thiên Hào sao dám do dự, trong lòng mừng như điên, nếu Phó lão quyết định ở lại trong quân phân khu, cũng ý nghĩa hắn không có ác ý gì với mình, đây chính là chuyện tốt. Nghĩ tới đây hắn lập tức lên xe, sau đó nhanh chóng gọi điện an bài.
- Lý Hưng Hoa bí thư, vừa rồi ông nói chuyện hoạt động kia, thủ trưởng thật hài lòng. Nhưng thủ trưởng chỉ ở lại đây hai ba ngày, rất nhanh phải rời khỏi. Cho nên nếu như có thể, mời nhanh chóng an bài.
Hàn Thịnh nói.
- Dạ!
Trái tim Lý Hưng Hoa rốt cục thả lỏng, hắn biết mình đã vượt qua cửa ải này.
Ánh mắt Hàn Thịnh đảo qua mọi người, dừng trên người Tô Mộc, vẻ mặt nghiêm túc chợt xuất hiện tươi cười:
- Tô Mộc, Phó lão nói, nếu như có thời gian, hai ngày này đi qua trò chuyện với Phó lão.
- Dạ!
Tô Mộc nhanh chóng nói.
- Được rồi, cứ như vậy đi!
Dặn dò xong Hàn Thịnh cũng lên xe rời đi.
Lúc này ánh mắt các ủy viên thành ủy nhìn Tô Mộc với vẻ hâm mộ, hâm mộ hắn vì sao lại chú ý sự kiện của Trương Lão Hổ. Nếu không sao có cơ hội gần gũi tiếp xúc với Phó lão? Trong lòng bọn họ, lời của Hàn Thịnh đã xác định một chuyện, đó là Tô Mộc nhờ sự kiện của Trương Lão Hổ nên mới được Phó lão xem trọng.
Từ đầu tới cuối không ai nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Ngoại trừ Lý Hưng Hoa!
Tô Mộc đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không chút khác thường, chỉ hơi có chút dáng vẻ như vui mừng, giống như cảm xúc một người gặp được bánh nướng từ trên trời rơi xuống.
- Trương gia gia, cháu đã nói qua dưới gầm trời này vẫn còn công đạo, tin tưởng sự kiện này sẽ được giải quyết viên mãn.