- Đồng chí Nhiếp Việt, chúng ta mở cuộc họp.
- Được!
Nhiếp Việt gật đầu nói.
Cuộc họp này cũng rất đơn giản, Lý Nhạc Dân cũng không nói quá nhiều, chỉ phân phó đám người Nhiếp Việt, tối thiểu là trước khi thu thập hết chứng cớ vào ngày mai, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện tối nay ra ngoài. Bất kể người ở chỗ này, dùng phương thức gì, chỉ cần có một chút tiếng gió truyền đi, Lý Nhạc Dân cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của cả huyện Hình Đường.
Nhiếp Việt dĩ nhiên đứng lên bảo đảm, mà hắn cũng không lo lắng chuyện đêm nay bị tiết lộ. Chưa nói đến toàn bộ sự kiện này vô cùng bí mật, chỉ riêng người biết chuyện đều là người của hắn. Nếu thật sự không tín nhiệm..., ban đầu hắn đã không kêu bọn họ chạy tới.
Trên thực tế ở đây Nhiếp Việt chính là chơi một đòn tâm lý, hắn chính là muốn để cho người của hắn thấy rõ, Triệu Thụy An sắp rơi đài, muốn để bọn họ biết, đi theo cước bộ của mình là quyết định anh minh nhất.
- Tất cả giải tán đi, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, tất cả mọi chuyện đều chờ tối nay thu thập được hết chứng cớ của Cao Bình rồi hãy nói, riêng đồng chí Tô Mộc lưu lại.
Sau khi Lý Nhạc Dân nói xong, Nhiếp Việt liền dẫn người rời đi.
Tô Mộc không biết tại sao Lý Nhạc Dân muốn lưu mình lại, nhưng sau khi đụng phải ánh mắt của Nhiếp Việt, tâm tình liền an tĩnh lại. Dù sao chuyện tối nay, cũng không có bất kỳ liên quan đến hắn, hắn cũng không sợ vì vậy mà gánh chịu trách nhiệm gì. Người giống như Triệu Thụy An, dừng ở vị trí huyện trưởng, nhưng không muốn phát triển, nếu đổi lại hắn là bí thư thị ủy, đã sớm động thủ giải quyết rồi, làm gì còn đợi đến hiện tại?
Cao Bình ở chỗ này, thật sự rất an toàn, bởi vì nơi này cũng không nằm trong huyện thành Hình Đường, mà là một hương trấn ở ngoại ô, xung quanh không có người, tầm nhìn xem như trống trải.
- Biết tại sao tôi giữ cậu lại không?
Lý Nhạc Dân thản nhiên nói.
- Lý bí thư, ngài có phải muốn hỏi tôi chuyện gọi điện thoại cho ngài lần trước?
Tô Mộc nói.
- Chuyện gọi điện thoại tôi đã nói với cậu rồi, xem dáng vẻ bây giờ của cậu, có lẽ đã biết sai lầm rồi. Nếu như vậy, tôi xem như không phát sinh, sau này cậu đừng tái phạm là được.
Lý Nhạc Dân nói.
- Vậy Lý bí thư muốn hỏi tôi cái gì?
Tô Mộc không hiểu nói.
Lý Nhạc Dân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hít thở luồng không khí cực kỳ mới mẻ này.
- Tô Mộc, có muốn đổi chỗ hay không?
- Đổi chỗ?
Tô Mộc khẽ nhíu mày, không biết Lý Nhạc Dân có ý gì.
- Chính là đổi chỗ làm!
Lý Nhạc Dân thản nhiên nói:
- Cậu nên biết, làm một người quan viên, nếu như muốn chân chính đạt được không gian bay lên, nhất định phải có kinh nghiệm làm việc ở cơ sở và cơ quan then chốt, điều này có trợ giúp rất lớn đối với bồi dưỡng một quan viên. Nếu như có thể, tôi nghĩ cậu có thể suy nghĩ, chuyển vị trí.
Ầm!
Tô Mộc thật sự bị lời nói của Lý Nhạc Dân làm cho kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới tối nay có thể nghe được lời nói như vậy. Theo Tô Mộc thấy, Lý Nhạc Dân giữa mình lại, hoặc là dò ý chuyện của Từ Tranh Thành tình, hoặc là nói đến vấn đề của Triệu Thụy An, làm sao cũng không nghĩ tới, từ trong miệng Lý Nhạc Dân nói ra, lại là muốn hắn chuyển chỗ?
Tại sao lúc trước một chút tiếng gió cũng không có?
Còn nữa Lý Nhạc Dân tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ nói ra lời này, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào? Là có người muốn thông qua hắn, điều mình đi sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Lý bí thư, tôi muốn biết tại sao?
Tô Mộc trầm giọng nói.
Lý Nhạc Dân nhìn Tô Mộc, khẽ lắc đầu :
- Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ, thật ra thì tôi làm như vậy là vì muốn tốt cho cậu. Cậu có lẽ còn không biết, bởi vì Triệu Thụy An rơi đài, chỉ sợ vị trí huyện trưởng huyện các cậu sẽ rất nhanh rơi vào một ngươi không tưởng tượng nổi. Nếu thật sự để cho người này trở thành huyện trưởng, cho dù có tôi ở thành phố, cũng chưa hẳn có thể giúp đỡ cho cậu.
- Là người nào?
Tô Mộc hỏi.
- Tôn Nguyên Bồi!
Lý Nhạc Dân chậm rãi nói.
Tôn Nguyên Bồi? Tôn Nguyên Thắng ? Người của tôn gia ở Thủ đô? Tô Mộc rất nhanh liền liên hệ tới, như vậy vừa nghĩ liền hiểu nỗi khổ tâm của Lý Nhạc Dân, hắn thật sự không muốn điều Tô Mộc đi, mà thật sự suy nghĩ cho hắn. Lý gia đúng là không sợ Tôn gia, nhưng phải biết rằng uy danh của Tôn gia còn đó, Tôn Nguyên Bồi cũng không phải một người dễ đối phó, nếu thật sự hắn nhảy dù tới đây, sợ rằng sẽ tạo thành uy hiếp đối với Tô Mộc.
Nếu như vậy, Lý Nhạc Dân sẽ khó có thể đối mặt với Từ lão. Nói thế nào Từ lão cũng đã giao Tô Mộc vào tay mình, nếu Tô Mộc xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, Lý Nhạc Dân thật sự sẽ bị Lý lão mắng chết.
Chẳng qua Lý Nhạc Dân không nghĩ tới chính là, nếu như thông qua cách chính quy, điều Tô Mộc đi..., hắn sẽ không nói gì, hắn tuyệt đối sẽ phục tùng an bài của tổ chức. Nhưng nếu vì chuyện này mà điều hắn đi, đây không phải là nói rõ e sợ cuộc chiến sao? Tại sao phải sợ? Tại sao? Tô Mộc tôi không làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm, tại sao phải xám xịt rời đi như vậy.
Tôn Nguyên Bồi là người của Tôn gia thì thế nào?
Tôn Nguyên Bồi tới đây làm huyện trưởng thì thế nào?
Nơi này là huyện Hình Đường, không phải là địa bàn của Tôn gia hắn. Tôi cũng không tin, Tôn Nguyên Bồi hắn có thể làm gì được tôi? Nếu hắn thật sự tới đây làm việc thì không tính, nếu là tới đây tìm tôi gây phiền toái, vậy xin lỗi, ai bắt ai đi còn chưa biết.
Tô Mộc hít sâu một hơi, nhìn Lý Nhạc Dân nói:
- Lý bí thư, nếu như có thể, tôi không muốn rời đi.
- Cậu nghĩ kỹ chưa?
Lý Nhạc Dân hỏi.
- Đã nghĩ kỹ rồi.
Tô Mộc gật đầu.
- Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cậu.
Lý Nhạc Dân không kiên trì nữa, hắn nói ra lời này vốn cũng muốn thăm dò ý kiến của Tô Mộc, nếu Tô Mộc không muốn rời đi, hắn dĩ nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Tôn gia là đại gia tộc thủ đô thì thế nào? Lý gia tôi cũng không phải ngồi không.
Tô Mộc cũng không tiếp tục ở lại chỗ này, nơi này là phạm vi quản hạt của tổ công tác, hắn không phải là người bên trong, dĩ nhiên phải trở lại nhà khách huyện. Nghĩ đến huyện Hình Đường sắp phát sinh động đất, Tô Mộc liền cảm giác lăn qua lộn lại khó có thể ngủ.
Cho đến cuối cùng Tô Mộc mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Thẳng thắn mà nói trận chiến tối nay ở huyện Hình Đường cũng không tránh thoát lỗ tai người khác. Chỉ có điều chuyện này cũng không truyền đến tai Triệu Thụy An, nguyên nhân rất đơn giản, tối nay hắn vẫn ngủ ở chỗ Mễ Nương.
Mễ Nương biết Triệu Thụy An gần đây tâm tình không tốt, cho nên mỗi lần chỉ cần hắn tới đây, Mễ Nương đều sẽ tận tâm tận lực hầu hạ. Vì vậy, Triệu Thụy An rất nhanh mệt mỏi sa chìm vào giấc ngủ. Đáng chết chính là Mễ Nương lại tự cho mình thông minh, khi Mễ Thừa gọi điện thoại tới, muốn báo cho Triệu Thụy An dị thường tối nay, nàng lại nói Triệu Thụy An đã nằm ngủ, đợi khi nào hắn tỉnh mình sẽ nói cho hắn biết.
Nàng nói như thế khiến cho Mễ Thừa cũng không có thể nói gì nữa, dù sao tối nay động tác của cục công an huyện mặc dù có chút lớn, nhưng hợp tình lý, cho nên hắn cũng không truy cứu, liền chủ động bỏ qua ý niệm để cho Mễ Nương nói cho Triệu Thụy An trong đầu.
Chính trong tình huống thần xui quỷ khiến như vậy, Triệu Thụy An sáng sớm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái xuất hiện tại tòa nhà chính quyền huyện.
- Huyện trưởng, các vị phó huyện trưởng đều đã ở trong phòng họp chờ anh, hôm nay là mở cuộc họp thảo luận đề tài.
Lâm Song cung kính nói.
Hôm nay vốn là thứ bảy, là ngày nghỉ. Nhưng trong kế hoạch công tác của Triệu Thụy An, thứ hai hắn có việc phải tới thành phố, cho nên hắn liền tạm thời bố trí hội nghị xử lý thường vụ huyện trưởng như vậy. Muốn trước khi đi, chứng thực tất cả mọi chuyện. Dĩ nhiên trong chuyện này là tối trọng yếu nhất một cái, chính là Triệu Thụy An nghĩ tới mượn cơ hội này, hung hăng gõ hạ Tô Mộc. Bởi vì ngày hôm qua Lâm Phương đột nhiên thần bí nói cho hắn biết, là Tô Mộc hình như đang điều tra vấn đề thu phí của con cái công nhân trong huyện.
Vấn đề này thật ra Triệu Thụy An đã sớm biết, bởi vì đây là lĩnh vực Hà Vị chịu trách nhiệm, nói thật ra, tin vịt trong đó hắn cũng có phần tham dự. Cho nên Triệu Thụy An mới không muốn để cho Tô Mộc tiếp tục điều tra, nếu thật sự điều tra ra một số thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hắn sẽ gặp xui xẻo.
Không biết, vận rủi đã bao phủ lấy hắn.
- Mọi người đến đông đủ rồi chứ?
Triệu Thụy An hỏi.
- Đến đông đủ rồi!
Lâm Song nói.
- Đi thôi!
Triệu Thụy An nói, khi hắn vừa muốn cất bước, Lâm Song do dự một lát cuối cùng vẫn nói:
- Huyện trưởng, tối qua bên cục huyện hình như có đại động, đèn đuốc sáng trưng, không biết là làm đại án gì.
- Vậy sao? Tôi biết chuyện này rồi, đi thôi.
Triệu Thụy An xem thường nói, trước đó hắn đã được hồi báo, nói là cục huyện tối hôm qua có hành động đại quy mô, hình như là phá một vụ đại án nào đó. Cho nên sau khi hắn nghe Lâm Song nói, không hề có ý tứ ngạc nhiên.
Lâm Song nghe Triệu Thụy An nói như vậy, cũng không để ý nữa.
Khi Triệu Thụy An đi vào phòng họp chính quyền huyện, năm phó huyện trưởng cùng với chủ nhiệm văn phòng Mễ Thừa đều đã yên vị. Hắn trực tiếp đi tới, sau khi ngồi xuống mỉm cười quét qua toàn trường.
- Thật xin lỗi chủ nhật còn quấy rầy các vị, nhưng thật sự bởi vì có chuyện, cho nên cũng chỉ có thể xin các vị lượng thứ...
Sau lời dạo đầu ngắn gọn, Triệu Thụy An liền bắt đầu thảo luận mấy đề tài đã sớm có kế hoạch, có thể nói mấy đề tài này thảo luận thực sự lưu loát, từ đầu tới đuôi cũng không chậm trễ thời gian.
Vừa lúc đó, Hà Vị đột nhiên mở miệng nói:
- Huyện trưởng, tôi muốn nhân cơ hội này, nói mấy câu.
- Dĩ nhiên không thành vấn đề, nói đi.
Triệu Thụy An cười tủm tỉm nói.
Làm bộ làm tịch!
Tô Mộc và Lương Xương Quý liếc mắt nhìn nhau, đối với tình hình như vậy thật sự cũng không thể trách. Triệu Thụy An giống như rất thích thông qua phương thức như thế, thể hiện ra địa vị của bản thân. Mỗi lần thảo luận đề tài, đều kêu Trương Giải Phóng hoặc Hà Vị đột nhiên phát biểu. Thật ra những đề tài thảo luận này, nếu không có Triệu Thụy An gật đầu trước, Tô Mộc biết không thể nào đưa ra hội nghị. Bởi vì làm như vậy, chính là khiêu khích quyền uy đối với Triệu Thụy An.
Lần một lần hai có thể tiến hành, sao có thể lần nào cũng như vậy, nếu bên trong không có Triệu Thụy An cho phép, có quỷ mới tin!
- Thật ra chuyện tôi muốn nói có liên quan đến đồng chí Tô Mộc.
Hà Vị nhìn Tô Mộc nói.