Muốn khiến cho diệt vong trước, phải khiến cho điên cuồng trước.
Lời nói này thật sự tương đối có đạo lý. Từ trước đến nay Ứng Giam Lục xuôi gió xuôi nước, từ khi sinh ra đến bây giờ, trong cuộc sống từ trước đến nay chưa từng có hai chữ từ chối, càng không cần nói tới bị sỉ nhục. Chuyện như vậy, căn bản sẽ không phát sinh ở trên người hắn.
Sinh ra trong miệng đã ngậm thìa vàng, hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp nhất. Đó là hình dung chính xác nhất đối với Ứng Giam Lục. Quan Ngư biết Ứng Giam Lục gây họa cho không ít nữ sinh, lại không biết, bởi vì đua xe, Ứng Giam Lục đã từng đâm chết vài người.
Cho nên Tô Mộc trước mắt này, ở trong lòng Ứng Giam Lục thật sự là người có cũng được không có cũng được. Sau khi giết chết hắn không cảm thấy có gánh nặng gì. Ứng Giam Lục thừa nhận nguyên tắc tiền tài là vạn năng. Chỉ cần đến lúc đó đâm chết Tô Mộc, chỉ cần tiêu tốn một khoản tiền là giải quyết xong chuyện.
Trên thế giới này còn có vấn đề mà tiền không giải quyết được sao?
Dưới loại ý nghĩ kiêu căng điên cuồng thúc đẩy, Ứng Giam Lục mới có thể không do dự như vậy, quyết đoán lái xe đụng người. Đây là một chiếc xe thể thao Ferrari, thật sự rất đẹp. Nhưng muốn lái chiếc xe như vậy, thật sự đâm về phía một căn nhà, muốn hoàn toàn phá hủy tòa căn nhà này, thật sự là chuyện không dễ dàng như vậy.
Ầm!
Khi xe thể thao lao về phía cửa, Tô Mộc đứng ở trong quán ăn, nhìn chiếc xe này không có bất kỳ khả năng nào có thể lùi lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười dường như đang giễu cợt.
Muốn lái xe đụng người, cậu cho rằng đây là đang ở nước ngoài sao? Cho dù cậu dỡ cái quán ăn này xuống, cũng đừng mong có thể thương tổn được tới tôi.
Trong chớp mắt, Tô Mộc xoay người chạy về phía cửa sau. Cả chiếc xe thể thao bị quán ăn ngăn cản, sau khi tốc độ chậm lại, còn muốn lao về phía trước, nhưng đã tắt máy.
Lúc này Ứng Giam Lục còn muốn khởi động lại xe, đã bị Đoạn Bằng ở bên cạnh xông tới, không chút do dự từ trong xe kéo hắn ra.
Ầm ầm!
Đoạn Bằng lại không dễ nói chuyện giống như người khác. Làm tài xế của Tô Mộc, sứ mạng của hắn là bảo vệ an toàn của Tô Mộc. Mắt nhìn thấy Ứng Giam Lục làm ra loại hành động mất trí này, hắn kiên quyết sẽ không lưu tình.
Vừa rồi Ứng Giam Lục bị Tô Mộc đánh ngã xuống đất, trong nháy mắt lại bị Đoạn Bằng đánh cho mặt xưng phù không nói, trên người, hai tay, hai chân càng lập tức bị bẻ gãy. Nếu để lâu, không thể đứng lên. Đau đớn như vậy, khiến Ứng Giam Lục càng điên cuồng lên, hét to.
- Anh Tô, anh không sao chứ?
Quan Ngư nhìn Tô Mộc từ bên cạnh đi tới, khẽ hỏi.
- Ông chủ, ông không sao chứ?
Theo sát, Quan Ngư tiến lên hỏi thăm chính là Mộ Bạch. Cảnh tượng vừa phát sinh thật sự quá mức đột ngột. Mộ Bạch đi theo Quan Ngư ra. Nhưng nếu như Tô Mộc thật sự có chuyện gì, hắn cũng không biết làm như thế nào nữa.
- Tôi không sao!
Tô Mộc cười nói.
Long Loan nhìn Tô Mộc, nghĩ đến biểu hiện của hắn vừa rồi. Khóe miệng không khỏi lộ ra một loại thần sắc dường như có điều suy nghĩ. Quan Ngư có thể tin tưởng Tô Mộc như vậy, xem ra không có lửa thì sao có khói. Tô Mộc thật sự là người như vậy, về tình có thể hiểu được.
Phải biết rằng thời điểm vừa rồi, không phải ai cũng có thể làm ra loại hành động như vậy. Tô Mộc có thể làm như vậy, thật sự khiến Long Loan bất ngờ.
Chỉ có điều bây giờ nếu Tô Mộc không có việc gì, vậy có vài người sẽ có việc.
Vừa rồi nếu như bọn họ trở ra muộn một chút, lúc này cho dù không bị xe đụng chết, cũng sẽ bị quán ăn sụp xuống, đè chết.
Ầm!
Bởi vì lúc này quán ăn đã ầm ầm đổ xuốngi. Ở đây nhất thời bụi bặm tràn ra. Những người may mắn từ bên trong thoát ra được, đang hùng hùng hổ hổ bắt đầu chụp ảnh, ghi hình. Bọn họ tương đương ủy khuất hoảng loạn. An thiếu chút nữa thì ăn tới chết. Điều này cho dù đặt ở trên người ai cũng sẽ chịu không nổi.
- Ông chủ, chuyện này làm sao bây giờ?
Đoạn Bằng từ bên cạnh vừa đi tới hỏi.
Lúc này Ứng Giam Lục đang đau đớn, thân thể uốn cong thành hình con tôm, trên mặt lấm tấm mồ hôi hột.
- Chuyện này tôi phải đòi lại công đạo!
Không đợi đến khi Tô Mộc mở miệng nói cái gì, Quan Ngư đã trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi ra ngoài. Vào giờ này gọi đi, tất nhiên cô chỉ có thể gọi cho ba mình, Quan Vân Độ.
- Ba, con thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết. . .
Khi cuộc điện thoại như vậy được gọi đi, ở bên kia sắc mặt Long Loan cũng tái xanh. Nhìn quán ăn đổ sụp trước mắt, nhìn ông chủ quán ăn bộ dạng khóc không ra nước mắt, nhìn mỗi người ở trong gió lạnh run rẩy, trong lòng Long Loan đầy phẫn nộ!
- Ba, là con. Bây giờ con đang ở trường học bên này. Con và Quan Ngư đều ở đây. Ba biết không? Ngay vừa rồi khi đi ăn khuya, con thiếu chút nữa bị người ta đụng chết. Toàn bộ quán ăn đều bị sập. . . Đúng, hắn nói mẹ hắn tên là Ứng Lan Yến, là Phó thị trưởng thành phố Bảo Đãi gì đó, cha hắn tên là Lục Thừa, là tổng tài tập đoàn Lục thị. . . Được. Con đây ở chỗ này chờ ba!
Không có bất kỳ sự phóng đại nào, Long Loan gọi điện thoại đi như vậy.
Tô Mộc đứng ở bên cạnh nghe. Quan Ngư gọi điện thoại, thật ra nằm trong dự đoán của hắn. Hắn cũng biết Quan Vân Độ sẽ làm thế nào. Quan gia làm gia tộc lớn nhất ở Tây Bắc. Cho dù hiện tại đội hình yếu hơn so với trước đây rất nheieuf, nhưng nội tình tuyệt đối là hùng hậu.
Theo nhân mạch của Quan gia, Quan Vân Độ vì Quan Ngư bị ủy khuất, muốn lấy lại công đạo, vẫn không có bất kỳ vấn đề gì.
So với Quan Ngư, Tô Mộc hiện tại càng muốn biết, chính là sau khi Long Loan gọi cuộc điện thoại này ra, sẽ gây ra chấn động thế nào.
Long Chấn Thiên tính cách người này rốt cuộc thế nào, Tô Mộc chưa từng gặp qua nên không biết. Nhưng làm một người cha, nếu như sau khi biết con gái phát sinh chuyện như vậy vẫn có thể thờ ơ, vậy thật sự không có đạo lý.
Càng chưa nói, Long Loan quả nhiên thiếu chút nữa thì chết!
Cái thành phố Bảo Đãi này thật sự sẽ trở nên náo nhiệt.
Tô Mộc thật sự không ngờ mình chỉ đi ngang qua đây, ngủ lại ở đây, có thể khiến cho chuyện phiền toái như vậy xảy ra. Chỉ có điều nghĩ đến có thể vì vậy làm cho Quan Ngư bớt đi một phiền phức giống Ứng Giam Lục, Tô Mộc thật ra cảm thấy làm như vậy là đáng giá.
May là cuộc điện thoại này gọi cho Quan Vân Độ. Nếu như Quan Ngư trực tiếp gọi cho Chu Phụng Tiền, vậy tính chất càng thêm nghiêm trọng.
Ứng Giam Lục ngã, nằm trên mặt đất lạnh, cả người muốn buồn bực bao nhiêu có bấy nhiêu. Mặt đất đủ lạnh, hai tay hai chân còn đều bị Đoạn Bằng lưu loát bẻ gãy. Hắn thật ra không sợ đám người Tô Mộc. Cho dù nghe thấy Quan Ngư và Long Loan gọi điện thoại, hắn vẫn cho rằng như vậy không đáng để lo lắng.
Chỉ có điều Ứng Giam Lục cũng không dám rên lên mắng một tiếng. Bởi vì chỉ cần dám làm như vậy, Đoạn Bằng tuyệt đối sẽ động thủ thu thập.
Tên lâu la đáng chết nhà mày, sớm muộn gì tao cũng sẽ cho mày biết lợi hại!
- Anh Tô, em đã gọi điện thoại. Ba em nói ba em sẽ xử lý chuyện này.
Quan Ngư nói.
- Quan Ngư, thật ra không nhất thiết phải làm vậy. Mình cũng đã gọi cho ba mình. Có ba mình đứng ra, còn sợ không giải quyết được chuyện này sao?
Long Loan cũng cất điện thoại, đi tới.
- Được rồi. Biết các người đều lợi hại, vậy làm sao bây giờ? Ở tại chỗ này hay đưa các người quay về trường học đây?
Tô Mộc hỏi.
- Anh Tô, em không thể ở lại khách sạn với anh sao?
Quan Ngư hỏi.
- Lần này không được. Anh có chuyện phải làm. Sáng mai sẽ đi kinh thành.
Tô Mộc nói.
- Kinh thành? Tốt, vừa đúng lúc. Em vốn định ngày mai mua vé xe lửa trở về. Nói như vậy, em đi theo xe, có được không?
Ánh mắt Quan Ngư liền sáng ngời.
Như vậy sao!
Tô Mộc suy nghĩ một chút, liền cười gật đầu.
- Nói vậy, em cùng anh quay về khách sạn. Ngày mai chúng ta đi kinh thành. Về phần chuyện nơi đây, Mộ Bạch, anh ở lại xử lý. Có bất kỳ chuyện phiền toái gì, lại gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng!
Mộ Bạch quyết đoán nói.
- Ai da, xem ý tứ của anh Tô, anh hẳn là một lãnh đạo? Đây là tài xế và thư ký của anh sao?
Long Loan cười tủm tỉm.
- Em cho rằng, anh là lãnh đạo lớn sao?
Tô Mộc cười đùa.
- Thật à? Lãnh đạo thế nào vậy, nói ra có thể hù chết tôi không?
Long Loan hỏi.
- Đương nhiên có thể hù chết em. Chỉ có điều em có an bài người để giải quyết chuyện này đúng không?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng vậy.
Long Loan gật đầu, nhìn về phía Mộ Bạch.
- Một lát nữa ở đây sẽ có người tới để giải quyết. Về phần là ai, em không biết. Chỉ có điều hơn phân nửa chắc là người của hệ thống công an. Nếu như anh ở lại, lát nữa có người đến, anh trực tiếp nói cho hắn biết, anh có quen biết Long Loan. Hắn sẽ không làm khó anh. Đến lúc đó anh làm xong việc, có thể trực tiếp quay về khách sạn.
- Được!
Lúc này Mộ Bạch cũng đã nhìn ra, không có gì bất ngờ xảy ra, Long Loan này chắc có chút bối cảnh. Ở dưới tình huống biết rõ hậu trường của Ứng Giam Lục là ai, vẫn có thể như vậy, nếu như đơn giản mới lạ này!
Thấy ông chủ quán ăn đứng bên kia, Mộ Bạch trực tiếp đi tới. Không biết hắn nói cái gì. Chỉ có điều đó đã không phải là điều Tô Mộc quan tâm nữa. Hắn dẫn Quan Ngư và Long Loan, cùng Đoạn Bằng, đi bộ đi về phía khách sạn.
Ngay lúc đám người Tô Mộc vừa rời đi, toàn bộ tỉnh Yến Bắc và thành phố Bảo Đãi đã bắt đầu rơi vào tình trạng náo nhiệt.
Kèm theo mỗi cuộc điện thoại được gọi ra, thành phố Bảo Đãi bắt đầu gà bay chó sủa. Nhất là bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Bảo Đãi, đều lần lượt nhận được điện thoại của lãnh đạo chut chốt trên tỉnh, trực tiếp bị trách mắng một hồi. Trong tiếng trách mắng như vậy, hai người mới biết chuyện gì xảy ra.
Hóa ra Ứng Giam Lục gặp phải phiền phức!
Hai người biết Ứng Giam Lục là ai. Bởi vì cha của Ứng Giam Lục là Lục Thừa. Tập đoàn Lục thị nói như thế nào cũng là một tập đoàn lớn trong tỉnh Yến Bắc một đại tập đoàn. Mà ban đầu khi Ứng Lan Yến có thể thượng vị, cũng bởi vì dựa vào tập đoàn Lục thị đầu tư mới làm được.
Nhưng lúc này bọn họ lại không để ý tới tập đoàn Lục thị. Nghĩ đến phân lượng của cuộc điện thoại nhận được này, hai người liền nhanh chóng bận rộn.
Đêm đó Ứng Giam Lục liền bị nhốt lại!
Ứng Lan Yến Phó thị trưởng này càng hoảng loạn hơn!
Cho dù là ở tỉnh thành xa xôi, Lục Thừa cùng từ trong các bữa tiệc xã giao bứt ra, lo nghĩ bất an!
Đám người Tô Mộc thì sao?
Sau khi Tô Mộc dẫn Quan Ngư và Long Loan đến khách sạn, trực tiếp thuê cho hai người bọn họ một gian phòng. Khi xác định các cô không có việc gì, bản thân mới đi ngủ.
Mà chuyện này mãi đến sáng hôm sau, Thường Vân và Dương Linh Động mới nghe nói tới. Sau khi nghe nói tới chuyện này, trên mặt Thường Vân lộ vẻ khiếp sợ giống như bị sét đánh.
Không có cách nào. Ai bảo tin tức này kinh người tới như vậy. Chính bởi vì Tô Mộc, Phó thị trưởng thành phố Bảo Đãi Ứng Lan Yến lại bị ủy ban kỷ luật tỉnh tham gia điều tra.
Trời ạ!
Ở lại một đêm, cũng có thể làm cho một Phó thị trưởng cấp thành phố biến thành như vậy. Giấc ngủ này đơn giản là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Danh Sách Chương: