Tại cơ sở Mê Nhĩ Trà Diệp của Chu thị.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này dưới ánh mặt trời lúc chiều tà, Lạc Khang Hoa thật sự giật mình. Dù thế nào hắn cũng không ý thức được, lúc này Tô Mộc làm sao lại đến nơi đây. Mặc dù biết những người làm quan này bao giờ cũng thích chuẩn bị một vài hành động bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng, nhưng bất ngờ như vậy có phải là có chút quá đáng hay không? Hoàn toàn không nhất thiết phải làm như vậy. Nếu như muốn thị sát anh nên tới vào ban ngày.
Nhưng Tô Mộc qua, Lạc Khang Hoa làm sao dám do dự. Hắn vội vàng dẫn người đi tới.
- Tô chủ nhiệm!
Bến lúc này Lạc Khang Hoa còn nơm nớp lo sợ. Hắn không biết, rốt cuộc chiều hôm qua Tô Mộc nghĩ như thế nào. Rõ ràng đều đã đến nơi đây, còn xoay người lại rời đi. Điều này làm cho Lạc Khang Hoa cả ngày đều căng thẳng.
- Lạc tổng, đã lâu không gặp.
Tô Mộc cười nói.
Tô Mộc thật sự không biết mình chắc hẳn phải dùng tâm tình thế nào để đối mặt với người nam nhân trước mắt này. Những cái khác không nói, hiện tại Lạc Khang Hoa cũng là cha vợ tiện nghi của hắn. Hắn không biết Lạc Khang Hoa có biết rõ về chuyện giữa mình và Lạc Lâm hay không, nhưng dù sao chuyện này đã trở thành sự thật. Cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận. Chỉ có điều Tô Mộc sẽ không chủ động nhắc tới. Nói vậy thật sự quá choáng váng.
Nhưng ở trong phạm vi chức quyền có thể làm được, hắn tiến hành chiếu cố đối với kiến trúc Lạc thị, vẫn không có vấn đề gì.
- Tô chủ nhiệm, nhìn tâm tình ngài không tệ nhỉ.
Lạc Khang Hoa nhìn thái độ Tô Mộc như thế, trái tim đang treo cao mới lặng lẽ thả lỏng. Lúc này hắn mới có thể xác định được, chuyện ngày hôm qua cũng không phải là nhằm vào hắn.
- Lạc tổng, xem ra tập đoàn Chu thị vẫn rất chiếu cố đối với các ngài. Công trình lớn như vậy, không ngờ đều giao cho các ngài làm.
Tô Mộc vừa cười vừa nói.
- Đây cũng là nhờ phúc của Tô chủ nhiệm!
Lạc Khang Hoa cười híp mắt nói.
- Cái đó và tôi có quan hệ gì chứ! Lạc tổng, vẫn là câu nói kia. Nếu kiến trúc Lạc thị của các ngài nhận chuyện này, phải làm cho tốt. Nhưng cái khác không nói tới, riêng an toàn tính mạng của nhân dân vĩnh viễn phải xếp hàng đầu. Các ngài có thể kiếm tiền, nhưng phải kiếm tiền này một cách yên tâm, biết không?
Tô Mộc nói.
- Hiểu rõ. Kiến trúc Lạc thị chúng ta trong mỗi hạng mục công đoạn thi công đều kiểm định nghiêm ngặt. Bản thân chúng ta còn có xét duyệt tới tổ nhỏ. Chỉ cần không qua được kiểm tra ở đây, không cần chờ người khác tới điều tra, chúng ta sẽ chủ động làm lại. Lại nói, kiến trúc Lạc thị chúng ta là từ huyện Hình Đường đi ra, dù thế nào cũng không thể khiến Tô chủ nhiệm ngài mất mặc được.
Lạc Khang Hoa nghe vậy, cũng biết theo cọc bò về phía trước.
Chỉ có điều đối với Lạc Khang Hoa, đối với kiến trúc Lạc thị, nói thật Tô Mộc vẫn tương đối yên tâm. Bởi vì Lạc Khang Hoa là người đứng đầu kiến trúc Lạc thị, nhưng lấy thân phận của hắn đến bây giờ không nói tới chuyện lại có thể không rời công trường, còn cùng với đám công nhân kia ăn cơm, điều này đã có thể nói rõ vấn đề. Ông chủ đã như vậy, công nhân sao có thể làm ẩu được. Chỉ cần không làm ẩu, danh tiếng của kiến trúc Lạc thị sẽ không bị ảnh hưởng.
Ngay sau đó Tô Mộc liền đi tới trong công trường thị sát. Khi đến nơi, chất lượng công trình vẫn thật sự khiến hắn tương đối hài lòng.
Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này thị sát, Chu Từ tổng tài của tập đoàn Chu thị cũng xuất hiện ở trên công trường. Sau khi Chu Từ lộ diện, thuận tiện ở trước mặt mọi người và Lạc Khang Hoa, rất chuyên nghiệp thản nhiên mời Tô Mộc ăn cơm. Tô Mộc cũng không từ chối. Hai người cứ như vậy rời khỏi công trường. Hành động như vậy ngược lại khiến đám người Lạc Khang Hoa không có bất nghi ngờ nào. Dù sao ai cũng biết, cơ sở Mê Nhĩ Trà Diệp này chính là của tập đoàn Chu thị. Nếu như quan hệ với chính phủ địa phương không tốt, vậy đừng mong có thể bình yên mạnh tay vận chuyển đi được!
Mặc dù nói ra cũng có người đã từng nghi ngờ mối quan hệ giữa Tô Mộc và Chu Từ không bình thường. Nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không chứng cứ xác thực. Đầu năm nay chỉ nghi ngờ thì có ích lợi gì? Nếu như nghi ngờ có thể hủy diệt một người, vậy thế giới này đã sớm loạn.
Tại căn hộ yêu thích của Tư gia.
Sau khi Tô Mộc và Chu Từ rời đi, thay đổi trang phục cải trang một hồi mới xuất hiện ở nơi này. Chu Từ đã sớm chờ không kịp, liền đẩy Tô Mộc ngã ở trên ghế sa lon, giống như là một thiếu phụ đói khát, cứ như vậy bắt đầu cởi trang phục của Tô Mộc, cuồng nhiệt vui sướng thật sự khiến Tô Mộc có chút bất đắc dĩ.
- Anh nói này, có cần khoa trương như vậy hay không?
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
- Cái gì mà có cần khoa trương như vậy hay không. Em đây là đang kiểm tra xem có được hay không sao? Anh có biết ngày hôm qua em lo lắng tới mức nào không? Người khác không biết, em còn không biết sao? Anh là đi cứu Quan Ngư. Trận nổ mạnh đó cũng là bởi vì anh mà vang lên. Em hiện tại đang kiểm tra xem linh kiện phía dưới của anh có hỏng không! Nếu như thật sự hỏng rồi, sau này lão nương em phải sống thế nào đây.
Chu Từ nói xong liền trực tiếp kéo quần ngoài cùng quần lót của Tô Mộc xuống.
Khi tiểu độ của Tô Mộc giống như diệu võ dương oai xuất hiện ở trước mặt Chu Từ, Chu Từ cuối cùng mới khẽ kêu lên một tiếng yên tâm. Ngay sau đó, khi Tô Mộc còn chưa kịp phản ứng, cô đã cúi đầu xuống dường như bắt đầu trêu đùa tiểu đệ đệ.
Thoải mái!
Khi cảm giác như vậy lan tràn khắp toàn thân Tô Mộc, hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, cứ như vậy toàn tâm toàn ý đắm chìm trong sự hưởng thụ. Hắn có thể cảm nhận được Chu Từ cũng không phải đang giả vờ. Cô thật sự lo lắng cho mình. Lại nói tiếp, lúc mình làm việc, vẫn thật sự có phần không quan tâm. May là vào giây phút cuối cùng, Triệu Vô Cực phát hiện ra lò gạch có phần kỳ lạ, nếu không, hiện tại người chết không chỉ là đám người Hạ Tiểu Xuyên, còn có Tô Mộc hắn.
- Hiện tại đến phiên em!
Sau khi kết thúc một hồi mưa rền gió dữ trong tiếng rên rỉ thoải mái, Chu Từ lười biếng nằm gối lên tay Tô Mộc, trên mặt hiện lên một sự nhu tình mật ý trước đó chưa từng, thì thầm nói.
- Sau này ngàn vạn lần không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy. Anh có biết, lúc đó em bị dọa gần chết. Mãi đến khi biết anh không có việc gì, em mới có thể yên lòng. Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, vậy em phải làm sao bây giờ.
- Sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Chỉ có điều nếu như em gặp phải chuyện như vậy, anh vẫn sẽ phấn đấu quên mình!
Tô Mộc nhẹ giọng nói.
- Em sẽ không để cho anh làm như vậy, vĩnh viễn cũng không.
Chu Từ thấp giọng nói.
Sau khi Tô Mộc dỗ cho Chu Từ ngủ say, nhìn thần sắc yên tĩnh lộ ra trê gò má tuyệt đẹp của cô, trong lòng dâng lên một sự cảm động. Hắn đốt một điếu thuốc lá, đi tới bên cạnh cửa sổ. Trong đầu bắt đầu suy nghĩ về một vài chuyện.
Lúc xế chiều, Tô Mộc đã nhìn thấy con bài chưa lật nhằm bảo toàn tính mạng của Hạ Tiểu Xuyên. Lại nói tiếp, mấy thứ kia thật sự khiến Tô Mộc có chút khiếp sợ.
Vì cái gọi là con bài chưa lật bảo toàn tính mạng này, không chỉ ghi chép về khuyết điểm của những quan viên huyện Hoa Cổ, còn có một phần là đường dây tiêu thụ đồ độc hại rất kín đáo. Con đường này cùng với lời khai của Hạ Hà có phần không khớp. Bởi vì hàng hóa này là do Hạ Tiểu Xuyên tự mình che giấu. Chỉ có điều hàng này được tuồn ra ngoài, không biết sẽ uy hiếp đến cuộc sống của bao nhiêu người bình thường.
Trong này thậm chí có một phần tư liệu về khoa học kỹ thuật phi long liên quan tới vật phẩm độc hại!
Đã nói Đậu Long, cường hào ác bá của khu Cao Khai gần với huyện Hoa Cổ như vậy, làm sao có thể không biết gì về cái xưởng chế tạo chất độc này? Hoặc giả thuyết, Đậu Long thật sự không biết, nhưng có thể hiểu rõ được huyện Hoa Cổ có chất độc hại. Chỉ có điều Hạ Tiểu Xuyên chắc là người tương đối khiêm tốn, đối với phía bên Đậu Long thật sự không có cung cấp số lượng lớn. Bởi vì nếu như thật sự có quá nhiều chất độc hại xuất hiện ở khu vực của mình, điều này tuyệt đối chính là quả bom trí mạng đối với hóa chất Húc Thịnh.
- Không cần biết phải làm thế nào, cái u ác tính này cuối cùng vẫn phải loại bỏ!
Tô Mộc thư thái nói.
Hạ Sơn dẫn theo một nhà già trẻ muốn lẩn trốn, vẫn không có cơ hội. Bởi vì khi Hạ Sơn rời khỏi đó đã có chút khẩn trương. Thời điểm ở thị xã Cổ Lan phát ra lệnh truy nã toàn quốc, bên kia sân bay cũng đã khống chế được vợ, con của hắn.
- Không biết phần tài liệu có liên quan đến Đậu Long này, có khả năng giúp được cho Đệ Ngũ Bối Xác hay không?
Tô Mộc nghĩ đến chuyện đám người Đệ Ngũ Bối Xác lưu ý theo dõi Đậu Long, tâm tư thoáng động. Đợi đến ngày mai có thời gian, hẹn Đệ Ngũ ra ngồi một chút là được.
Vừa lúc chuyện ở cảng đảo còn chưa cảm ơn Đệ Ngũ Bối Xác này.
Reng reng reng!
Ngay thời điểm Tô Mộc đang âm thầm suy nghĩ một vài chuyện, điện thoại di động của hắn lặng lẽ đổ chuông. Đó là do Lý Nhạc Thiên gọi tới.
- Người anh em, hiện tại đang nơi đậy vậy? Có muốn tới đây chơi đùa một chút hay không?
- Chơi cái gì chơi?
Tô Mộc cười nói. Gia hỏa kia thật sự là tinh lực dư thừa. Mỗi ngày đều vui đùa, nhưng lại không có một chút mệt mỏi nào. Nếu đổi lại là Tô Mộc, hẳn đã sớm chán ghét.
- Bên tôi có người chờ nói chuyện với anh.
Lý Nhạc Thiên nói xong liền đưa điện thoại di động ra ngoài. Tô Mộc vẫn đang suy nghĩ xem Lý Nhạc Thiên có phải đang giở trò đùa gì hay không, bên tai liền truyền đến một giọng nói thanh thúy.
- Tô tiên sinh, là tôi, Bùi Phi!
Bùi Phi! Bùi Phi Đại Thanh Y!
Tô Mộc thoáng cái liền biết là người nào. Tại sao lại là Bùi Phi? Tại sao Bùi Phi lại ở chỗ đó? Chỉ có điều những điều này đã không còn quan trọng nữa. Đối với người tình trong mộng này, trong lòng Tô Mộc vẫn có một phần chờ mong.
- Bùi tiểu thư, sao cô lại đến thị xã Cổ Lan vậy?
- Đúng vậy, hôm nay tôi vừa vặn có chút việc nên qua đây. Thế nào? Qua gặp mặt một chút chứ? Ở đây có rất nhiều người.
Bùi Phi cười nói.
- Được, chờ tôi!
Tô Mộc suy nghĩ một chút liền sảng khoái đáp ứng. Đây cũng không phải là Tô Mộc thật sự rất muốn cùng Bùi Phi làm gì. Chủ yếu là nhân lúc đám người Lý Nhạc Thiên đều ở nơi đó, thuận tiện có thể quyết định chuyện ngày mai, tránh đến lúc đó lại xuất hiện hỗn loạn gì đó. Phải biết rằng hiện tại thị xã Cổ Lan bởi vì chuyện ở huyện Hoa Cổ đang đứng ở một vị trí bị động. Ngày mai khu Cao Khai hoạt động phải gióng trống khua chiêng, phải tạo ra thanh thế còn lớn hơn so với sự chuẩn bị trước đó. Có như vậy mới có thể thành công dời sự chú ý của mọi người.
Đây cũng là một cảnh tượng mà chính phủ thành phố thị ủy hi vọng nhìn thấy. Cho nên để dời đi như vậy, sợ rằng đến lúc đó sẽ có không ít người tham dự. Tô Mộc làm chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai, tuyệt đối phải bảo đảm chuyện này hoàn thành một cách viên mãn.
Tô Mộc xoay người hôn môi lên trán Chu Từ, trong tiếng nỉ non của cô, hắn lặng lẽ đóng cửa lại.