Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi anh thật tình muốn làm một chuyện đứng đắn, như vậy sẽ chân chính sa vào, sẽ cảm giác nguyên lai chuyện đó thật hấp dẫn. Nếu không thành công, đối với bản thân cùng người bên cạnh mà nói sẽ mang tới ảnh hưởng trái ngược khó thể đoán trước. Mà dạng ảnh hưởng trái ngược này anh tuyệt đối không muốn đối mặt, cho nên chỉ có thể đầu nhập nhiều tinh lực đi làm.

Đây là ý tưởng duy nhất hiện giờ của Lý Nhạc Thiên cùng Hoàng Duy Nhân bọn họ.

Không cần biết là người nào, lần này họ tới Cổ Lan thị đầu tư có thể nói là lấy ra tiền vốn cưới lão bà cùng tiền quan tài của chính mình. Mặc dù nói hiện tại Lý thị ngu nhạc gia đại nghiệp đại, nhưng cũng không chịu nổi đầu nhập lớn như thế. May mắn hiện giờ được ngân hàng cho vay, nếu không hắn cũng không cách nào gánh vác nổi công trình lớn như vậy, thật sự lớn tới mức khó thể tưởng tượng.

Chào Tô chủ nhiệm!

Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng họp, nhóm người Lý Nhạc Thiên đứng dậy cười hô to, tuy xưng hô chủ nhiệm nhưng trên mặt không có bao nhiêu vẻ cung kính, mọi người đều cười híp mắt. Tô Mộc cũng không nghĩ họ sẽ chịu nghiêm túc, nếu thật làm vậy càng thêm xấu hổ. Mọi người quá quen thuộc lẫn nhau đó thôi.

Được rồi, đừng chơi bộ này, đều ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta chỉ tâm sự, tôi chỉ tới xem tiến trình của mọi người, các anh cho tôi một lời chắc chắn, để cho tôi biết bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào.

Tô Mộc nói.

Được thôi!

Lý Nhạc Thiên cười ngồi xuống.

Trong phòng hội nghị ngoài Tô Mộc còn có Vũ Phượng, Trương Quan Trung không có mặt trong phòng, hắn còn có chuyện phải làm. Mà Vũ Phượng biết những vị trước mắt là ai, đây đều là thần tài của khu cao tân, khu cao tân muốn chân chính lấy xuống chiếc mũ hữu danh vô thực chỉ phải dựa vào vài vị này hoạt động. Nhưng nhìn tình huống này, quan hệ giữa Tô Mộc cùng vài vị này thật tốt, điều này làm cho Vũ Phượng không khỏi cảm khái, lúc trước mình đi theo Tô Mộc là lựa chọn anh minh bao nhiêu.

Nếu lúc trước đi theo Mai Ngự Thư, hiện giờ chỉ sợ cũng giống như những người khác, không biết bị điều đi địa phương nào. Cho nên nói làm quan tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Lý tổng, nói nghe xem, hiện tại tiến trình xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình như thế nào? Hiệp thương của chúng ta có thể bước đầu ký kết, bên chỗ anh cũng nên nhanh chóng đưa lên nhật trình đi. Phải biết rằng sớm khởi công một chút, đối với ai cũng có lợi.

Tô Mộc cười nói.

Nơi này dù sao cũng là hội quản ủy, Tô Mộc đại biểu cho khu cao tân nói chuyện, ít nhất phải chú ý chuyện hình thức. Nếu không Tô Mộc tuyệt đối sẽ không gọi Lý Nhạc Thiên là Lý tổng.

Mà điểm này trong lòng Lý Nhạc Thiên cũng biết rõ.

Lý Nhạc Thiên cũng biết Tô Mộc không khả năng cả đời đều ở lại khu cao tân, chỉ sợ hắn làm ra chút chiến tích bước tiếp theo sẽ bị trực tiếp điều đi. Mà điều đi đâu, đây là chuyện của Tô Mộc. Nhưng căn cứ điện ảnh truyền hình không thể động, cho nên thừa dịp Tô Mộc còn ở đây phải chân chính xác định hiệp thương, hình thành văn kiện hợp pháp, như vậy hết thảy sẽ thuận lợi, cho dù khu cao tân thay người quản lý, cũng không cách nào động tới Lý Nhạc Thiên.

Cho dù Lý Nhạc Thiên không sợ hãi bị người bới móc, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn tốt hơn. Huyện quan không bằng hiện quản, đây là chân lý mãi mãi không thể thay đổi.

Tô chủ nhiệm, trước mắt chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng các hạng công tác, còn mời đoàn chuyên gia quy hoạch, đã có luận chứng xác thực tỉ mỉ. Thành căn cứ điện ảnh truyền hình sẽ bảo đảm không gây tổn hại cho kiến trúc cổ trong khu cao tân.

Lý Nhạc Thiên nói.

Như vậy là tốt rồi!

Tô Mộc gật đầu nói.

Nhưng còn một phương diện cũng cần hội quản ủy giúp đỡ giải quyết một chút.

Lý Nhạc Thiên nói.

Sao vậy, chẳng lẽ các anh còn có chỗ nào khó xử sao? Đừng ngại, có vấn đề gì cần giải quyết, hiện tại cứ nói ra, hội quản ủy nhất định xử lý.

Tô Mộc nói.

Là như vậy, bởi vì điều kiện xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình cần đầu nhập tài chính quá lớn, chúng tôi hi vọng hội quản ủy có thể giúp đỡ chúng tôi ký hợp đồng với ngân hàng, vay một chút tiền.

Lý Nhạc Thiên nói.

Vay ngân hàng? Tô Mộc nhìn chằm chằm Lý Nhạc Thiên, xác định hắn không phải nói đùa, gật gật đầu nói:

Chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ liên hệ với ngân hàng, tới lúc đó mọi người có thể ngồi xuống trò chuyện.

Như vậy tốt nhất!

Lý Nhạc Thiên nói.

Niên đại này có ai nguyện ý xuất ra toàn bộ tài chính đầu tư chỉ một hạng mục, càng nhiều thời điểm đều dùng cách như Lý Nhạc Thiên, sau khi lấy được hạng mục tới tay sẽ dùng hạng mục vay ngân hàng. Nhưng Tô Mộc cũng không ngại chuyện này bị làm khó dễ, dù không có Tào Cẩn, nhóm người Lý Nhạc Thiên muốn vay ngân hàng cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Hạng mục căn cứ điện ảnh truyền hình còn rành rành ở đó, rõ ràng sẽ có tiền đồ tốt đẹp. Trừ phi bên ngân hàng không có tầm nhìn xa mới cự tuyệt cho vay. Phải biết rằng mỗi năm ngân hàng muốn đòi những khoản nợ khó đòi không biết lại có bao nhiêu. Thay vì để nợ khó đòi tồn tại, còn không bằng đem tiền đầu tư vào những thương gia có tiền đồ sáng lạn như nhóm người Lý Nhạc Thiên, hơn nữa tuyệt đối sẽ được trả tiền đã vay, như vậy còn có thể cam đoan ngân hàng lập được một phần công tích.

Phải biết rằng trong hệ thống ngân hàng, cũng là một địa phương đòi hỏi công trạng thật nghiêm khắc. Ai làm việc tốt sẽ được thăng chức, nếu ai chỉ đứng yên tại chỗ không cầu tiến, sớm muộn gì cũng bị loại bỏ.

Lui một bước mà nói, không phải còn có Tào Cẩn sao? Tào Cẩn là ai? Đó chính là con trai của chủ tịch ngân hàng quốc gia, nếu Tào Cẩn ra mặt, khoản tiền vay chắc chắn không thành vấn đề. Hiện tại không muốn dùng tới Tào Cẩn chẳng qua là vì trong hạng mục này chính Tào Cẩn cũng có chút cổ phần, Lý Nhạc Thiên không muốn bị người mượn cớ.

Đợi khi Tô Mộc hàn huyên cùng nhóm người Hoàng Duy Nhân, cũng gặp phải vấn đề như vậy, sau đó hội nghị kết thúc mỹ mãn. Nhóm người Lý Nhạc Thiên đều tỏ vẻ, chỉ cần bên ngân hàng đồng ý cho vay, họ có thể rất nhanh bắt tay vào hạng mục.

Sau khi Tô Mộc tiễn chân nhóm người Lý Nhạc Thiên, hẹn tối gặp mặt, hắn bắt đầu cuộc hội nghị cùng các tiểu thương trong phố mỹ thực. Vào lúc này ở trong mắt các tiểu thương, Tô Mộc chính là đại lãnh đạo đại cán bộ, không vì chuyện gì khác, chỉ là do Tô Mộc vì chuyện của họ không tiếc đối kháng công ty Phi Long, đủ cho họ mang ơn trong lòng. Ý tưởng của họ thật đơn giản, ai tốt với họ thì được họ tôn kính.

Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ phố mỹ thực phải bị dỡ bỏ sao?

Tô chủ nhiệm, sau khi dỡ bỏ chúng tôi làm gì?

Tô chủ nhiệm, nơi này thật sự sẽ tốt hơn ngày trước sao?

Khi Tô Mộc nghe được những câu hỏi này, khuôn mặt lộ nụ cười bình tĩnh:

Chư vị, các vị hãy nghe tôi nói, tương lai khu cao tân tuyệt đối quang minh, tới lúc đó quy mô không kém hơn nội thành. Các vị nói ở tình huống như vậy, các vị còn tiếp tục duy trì trạng huống hiện giờ còn được sao? Nhất định là không thể. Thứ nhất an toàn phòng ốc không được cam đoan, thứ hai quy mô quá nhỏ, không có vẻ tươi sáng, muốn chân chính phát triển thật sự thành vấn đề. Cho nên trải qua hội quản ủy nghiên cứu, mới quyết định dỡ bỏ phố mỹ thực hiện tại.

Nhưng các vị cũng đừng gấp, không phải nói dỡ bỏ thì không cho các vị buôn bán, bởi vì phố mỹ thực đã có chỗ quy hoạch mới, so với vị trí hiện giờ tốt hơn rất nhiều. Ở phố mỹ thực mới còn có chợ nhỏ, tóm lại nơi đó sẽ hình thành một khu hội chợ tập trung. Tới lúc đó sinh ý của các vị còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.

Vậy chúng tôi làm sao bây giờ?

Lão Trương hỏi:

Ý của tôi muốn hỏi là tiền thuê của chúng tôi ra sao?

Vấn đề này rất đơn giản, sẽ có điều chỉnh thích hợp cho các vị, nhưng các vị yên tâm, tuyệt đối sẽ không quá cao. Tới lúc đó phố mỹ thực sẽ có hai loại kế hoạch cho các vị lựa chọn, thứ nhất các vị mua lại mặt tiền cửa hàng, như vậy không cần trả tiền thuê. Mà việc xây dựng cửa hàng sẽ do hội quản ủy giải quyết, điểm này các vị không cần lo lắng. Thứ hai là sau khi cửa hàng xây xong, quyền sở hữu thuộc về hội quản ủy, các vị có thể thuê lại kinh doanh. Hai loại phương thức này các vị nguyện ý lựa chọn phương thức nào cũng được.

Tô Mộc nói.

Các tiểu thương phố mỹ thực cũng biết Tô Mộc không có ý tứ gì khác, đây thật sự là suy nghĩ cho họ. Nếu họ có tiền thì mua cửa hàng, nhìn trạng thái phát triển bây giờ của khu cao tân, nếu mua xuống không kinh doanh lại cho thuê vẫn rất tốt. Chủ yếu là mặt bằng của mình, nếu mình tự kinh doanh cũng không cần trả tiền thuê. Phương thức như thế là do Tô Mộc tranh thủ cho họ, điều này họ hiểu rõ ràng.

Đợi sau khi tiễn các tiểu thương ra về, đã sắp tới giờ tan sở, Tô Mộc nhận được tin nhắn của Lý Hưng Hoa, đứng dậy rời khỏi văn phòng chuẩn bị tới chỗ hẹn.

Ai ngờ đi được nửa đường, Tô Mộc nhận được cuộc điện thoại xa lạ, khi nghe được thanh âm quen thuộc, hắn biết mình nhất định phải đi qua bên kia. Cho dù để Lý Hưng Hoa chờ một chút cũng đành như vậy. May mắn vẫn còn chưa tới giờ hẹn, vì vậy Tô Mộc để Triệu Vô Cực lái xe đi thẳng ra ngoại ô thành phố Cổ Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK