Cục dân chính là ngành chức năng chủ quản sự vụ hành chính xã hội của chính quyền, dùng từ ngữ xác thực nhất hình dung là “Trên phân ưu vì chính quyền, dưới giải sầu cho quần chúng, chủ quản công việc như cứu trợ cứu tế, cùng có ưu đãi và an ủi dân trí, tổ chức quản lý dân chúng, xây dựng cơ sở chính quyền, sự nghiệp phúc lợi xã hội…
Quỹ Chim Yến Nhỏ của Khương Mộ Chi thật sự thuộc về phạm vi quản lý của cục dân chính. Nhưng phong cách chấp chính như vậy, thật sự khiến cho cho Khương Mộ Chi khó có thể tưởng tượng.
Nhiễu loạn trật tự xã hội? Là chúng tôi hay là các người, hiện tại phong cách chấp chính của các người, có gì khác lưu manh cường đạo chứ?
- Các người?
Mộc Thanh chỉ tay vào mặt Du Xuân Bảo kêu lên.
- Tôi đã nói rồi, tốt nhất cô đừng làm như vậy, nếu làm như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô dám chỉ tay vào mặt tôi, cô thật sự không biết sẽ có cục diện thảm hại như thế nào sao?
Du Xuân Bảo cười nói.
- Anh? Vô sỉ!
Mộc Thanh phẫn nộ quát lên.
- Tôi vô sỉ? Tôi làm sao lại vô sỉ! Tôi đã nói rồi, các cô quyên tiền không hợp với quy định của luật pháp, nhiễu loạn ổn định xã hội, hiện tại đi theo chúng tôi một chuyến đi!
Du Xuân Bảo lớn tiếng nói.
- Chúng tôi quyên tiền có không hợp pháp hay không, chúng tôi biết rất rõ ràng, không cần anh nói cho chúng tôi biết. Chính là anh, hiện tại đã trễ thế này, còn muốn bắt chúng tôi đi theo anh một chuyến, chúng tôi đi đâu chứ?
Khương Mộ Chi lạnh lùng nói.
- Chờ đến đó cô sẽ biết, bảo đảm có các cô sẽ hài lòng.
Du Xuân Bảo cười dâm tà.
- Đúng là vô sỉ!
Khương Mộ Chi lạnh lùng nói.
Bị nhục mạ như vậy, cho dù tâm tình Du Xuân Bảo đang rất tốt, lúc này cũng có cảm giác vô cùng tức giận. Về phần hiện tại hắn rốt cuộc phải làm gì, hắn rõ ràng hơn ai hết. Kết quả như thế nào, hắn cũng biết. Cho nên hiện tại hắn mới càng cứng rắn bắt Khương Mộ Chi đi theo hắn, bởi vì trong tay hắn nắm Thượng phương bảo kiếm.
Thật sự cho rằng chỉ có loại háo sắc mới làm ra loại cử động này sao?
Thật sự cho rằng Du Xuân Bảo là loại sắc lang cực phẩm sao?
Nếu thật sự như vậy, Du Xuân Bảo làm sao có thể xen lẫn đến vị trí phó cục trưởng cục dân chính thành phố. Hắn làm như vậy đơn giản chính là vì nhìn thấy thân phận đại học Yên Kinh của Khương Mộ Chi, bởi vì hắn biết cái gọi là quỹ Chim Yến Nhỏ là do cục trưởng cục dân chính Lý Tế Dân chủ quản.
Mà Lý Tế Dân là người nào? Hắn là người của Trương Bắc Hạ trước kia. Nếu Du Xuân Bảo có thể phá hủy quỹ Chim Yến Nhỏ, không phải là cắt đứt con đường chính tích của Lý Tế Dân hay sao?
Đến lúc đó, Lý Tế Dân xuống đài, Du Xuân Bảo có Mã Văn Tuyển làm hậu đài sau lưng, một cách tự nhiên có thể thuận lợi trèo lên. Nếu không, cô cho rằng Du Xuân Bảo thật sự bị sắc dục thôi thúc, làm ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người hay sao?
- Mọi người cũng đừng xem náo nhiệt nữa, mau tản ra, còn các cô đừng nói gì nữa, đi theo chúng tôi là được!
Du Xuân Bảo quát khẽ.
- Nếu bọn họ không đi cùng đồng chí? Chẳng lẽ đồng chí định đánh bọn họ sao?
Đúng lúc này một giọng nói từ trong đám người truyền tới, nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Du Xuân Bảo liền trở nên khó coi. Còn trái tim Khương Mộ Chi rút cuộc cũng buông lỏng. Bất kể như thế nào, có thể không giao thiệp với loại vô liêm sỉ như Du Xuân Bảo, Khương Mộ Chi tuyệt đối sẽ né tránh.
May là, cứu tinh kịp thời chạy tới.
- Là người nào? Đứng ra cho tôi, dám quản chuyện của tôi, muốn gây trở ngại chấp pháp sao?
Du Xuân Bảo hùng hổ quát lên.
- Gây trở ngại chấp pháp? Người như đồng chí cũng xứng dùng từ như vậy?
Tô Mộc từ trong đám người đi ra, đứng bên cạnh Khương Mộ Chi, còn Đoạn Bằng đi theo phía sau. Khi gặp phải những tình huống như vậy, Đoạn Bằng đều đi theo Tô Mộc, bảo đảm an toàn cho hắn.
- Ngươi là... A, Tô bí thư!
Du Xuân Bảo còn muốn nói mê sảng, nhưng khi hắn nhìn thấy ai đứng trước mặt, vẻ mặt nhất thời sáng lên, thân thể bắt đầu run rẩy, hắn nhìn Tô Mộc, trong đáy mắt chớp động vẻ khủng hoảng.
Du Xuân Bảo làm sao cũng không nghĩ tới, người Khương Mộ Chi gọi điện lại là Tô Mộc!
Mà Tô Mộc là ai? Hiện giờ trong huyện xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không thể nói rõ Tô Mộc hiện giờ sắm vai gì trong huyện Ân Huyền hay sao? Huyện Nhất Xây có Hầu Bách Lương làm hậu đài phía sau, cũng bị Tô Mộc bắt lại, vậy thì mình còn coi là gì?
Tô Mộc là người ngay cả Mã Văn Tuyển đứng trước mặt cũng không ghé mắt, làm sao lại quan tâm đến loại tiểu nhân vật như mình?
- Cô không sao chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Có thể không có chuyện gì sao? Nếu anh tới trễ một chút, tôi cũng không biết tối nay phải đi đâu nữa!
Khương Mộ Chi lạnh lùng nói, cho dù đối mặt với Tô Mộc, lúc này tâm tình của nàng cũng không hề tốt đẹp.
Tô Mộc biết tính cách của Khương Mộ Chi, cũng không để ý, mà xoay người nhìn Mộc Thanh:
- Mộc Thanh, chúng tôi lại gặp mặt!
- Đúng vậy, Tô bí thư, thật sự là cám ơn anh. Lần này phải làm phiền anh rồi!
Mộc Thanh vội vàng nói.
Mộc Thanh bây giờ thật sự rất bội phục với Tô Mộc, sùng bái vô cùng. Tô Mộc còn trẻ như vậy, đã trở thành người đứng đầu một huyện một. Người có năng lực như thế, tuyệt đối không phải là cường thế nàng có thể tưởng tượng.
- Mộc Thanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Mộc hỏi.
Tô Mộc không hỏi Khương Mộ Chi, bởi vì hắn biết Khương Mộ Chi bây giờ tuyệt đối không có tâm tư nói cho mình biết. Thay vì hỏi nàng, chẳng bằng trực tiếp hỏi Mộc Thanh thì hơn.
- Tô bí thư, chuyện là như vậy...
Sau khi Mộc Thanh đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, sắc mặt vô cùng tức giận :
- Tô bí thư, người này tự xưng là phó cục trưởng cục dân chính, lại muốn chúng tôi đi theo hắn, hơn nữa trong lời nói còn đùa giỡn chúng tôi, ấn cho chúng tôi tội danh gây nhiễu loạn trật tự xã hội. Tôi thật sự cảm thấy rất buồn, chẳng lẽ nói, chúng tôi làm chuyện tốt như vậy cũng là sai lầm sao?
Thì ra là như vậy!
Lúc này Du Xuân Bảo làm gì còn tâm tư nào khác, sau khi Mộc Thanh vừa dứt lời, vội vàng nói:
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, Tô bí thư, ngài đừng nghe các cô ấy nói như vậy, thật ra chỉ là hiểu lầm, chuyện không phải như cô ấy nói đâu.
- Vậy sao? Đồng chí nói chuyện này là hiểu lầm?
Tô Mộc lạnh nhạt quét qua toàn trường:
- Chư vị hương thân, tôi là bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn hỏi thăm, chuyện Mộc Thanh nói có đúng không?
- Đúng vậy, đúng như tiểu cô nương này nói.
- Thật không biết cục dân chính nghĩ thế nào, chẳng lẽ nói người ta quyên tiền cũng là phạm pháp?
- Tôi thấy hắn không giống như người tốt, đã vậy còn làm khó hai cô gái!
...
Khi tiếng nghị luận của mọi người vang lên, sắc mặt Du Xuân Bảo càng trở nên khó coi. Ở Đông Cương trấn, thật sự không có người nào xem trọng Du Xuân Bảo.
Ngươi không phải lợi hại sao, ngươi không phải vừa nói mình là người trong huyện thành sao? Nếu ngươi lợi hại như thế..., tại sao hiện tại lại có dáng vẻ sợ hãi như vậy? Còn muốn chúng ta nói tốt cho ngươi, ngươi là thứ gì chứ? Ngươi cứ đợi bị thu thập đi.
Vị này là người nào? Đây chính là bí thư huyện ủy, ngươi đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với bằng hữu của bí thư huyện ủy, đây quả thực là thọ tinh công treo ngược!
Du Xuân Bảo thật sự muốn phát điên!
- Tô bí thư, chuyện này thật sự là...
- Là hiểu lầm sao?
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ đồng chí còn muốn nói là hiểu lầm hay sao? Phó cục trưởng cục dân chính, đồng chí tên là gì?
- Du Xuân Bảo!
- Du Xuân Bảo đúng không? Cục dân chính các vị làm việc như vậy sao? Cục dân chính rốt cuộc làm cái gì, chẳng lẽ đồng chí còn không rõ ràng hay sao? Chức trách của cục dân chính đồng chí cũng quên, người như đồng chí, có thể tiếp tục lưu lại vị trí hiện tại hay sao? Cục trưởng cục dân chính là Lý Tế Dân đúng không? Bản thân tôi muốn nhìn xem, Lý Tế Dân trả lời chuyện này như thế nào!
Tô Mộc vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi đi.
Du Xuân Bảo đứng tại chỗ không dám động đậy, hắn thật sự rất muốn giống như vừa rồi, cướp lấy điện thoại của Tô Mộc, nhưng thật sự không dám làm như vậy.
- Alo, tôi là Lý Tế Dân!
- Tôi là Tô Mộc!
- Tô bí thư, chào đồng chí, có chuyện gì không?
Bên kia Lý Tế Dân ban đầu còn rất bình tĩnh, sau khi nghe bên kia truyền đến thanh âm của Tô Mộc, nhất thời trở nên khẩn trương.
Phải biết rằng làm cục trưởng cục dân chính, Lý Tế Dân là người được Trương Bắc Hạ đề bạt khi còn tại vị. Nhưng từ khi Tô Mộc tiền nhiệm tới nay, hắn vẫn cứng rắn không chủ động đi báo cáo công việc, là muốn xem tình thế như thế nào. Ai ngờ xế chiều hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Điều này làm cho Lý Tế Dân thật sự khẩn trương, nghĩ tới lẽ ra mình sớm nên nghe lời Trương Bắc Hạ, đến chào hỏi Tô Mộc. Chẳng qua hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lúc này Tô Mộc lại chủ động gọi điện thoại cho hắn.
- Lý Tế Dân, cục dân chính các vị có phải có một phó cục trưởng tên là Du Xuân Bảo hay không?
Tô Mộc lạnh giọng hỏi.
- Đúng vậy.
Lý Tế Dân vội vàng nói.
- Được, đây chính là đội ngũ của đồng chí? Đây chính là phó cục trưởng thủ hạ của đồng chí! Cục dân chính từ lúc nào lại có thể làm ra loại chuyện khiến người người oán trách như thế này. Lý Tế Dân, nếu là cục trưởng cục dân chính, nếu không thể làm được việc thì mau nộp đơn từ chức, tôi lập tức sẽ phê duyệt.
Tô Mộc quát lạnh.
Trên mặt Lý Tế Dân nhất thời toát mồ hôi lạnh!
Quan hệ giữa Du Xuân Bảo và Lý Tế Dân vốn không tốt, Du Xuân Bảo luôn muốn đẩy hắn đi. Tô Mộc nói lời này, rõ ràng là muốn tìm Du Xuân Bảo gây phiền toái, nhưng nếu có thể, Lý Tế Dân tuyệt đối không muốn để Tô Mộc dùng phương thức như thế gây phiền toái cho Du Xuân Bảo.
Cái gì gọi là mình không thể làm được thì nộp đơn từ chức, tôi hiện tại sẽ phê duyệt!
Khi Tô Mộc nói lời này, Lý Tế Dân thật sự như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Chẳng lẽ Du Xuân Bảo thật sự làm ra chuyện gì khiến Tô Mộc tức giận hay sao?
Hay là Tô Mộc muốn nhờ chuyện này, công khai biểu thị thái độ tức giận với mình!
Bất kể là loại nào, Lý Tế Dân cũng cảm thấy lo lắng.
Danh Sách Chương: