Thái Kim Đường bị bắt cóc! Người ra tay chính là Tiêu Mãnh Trữ!
Khi Tô Mộc nghe được tin tức này, hắn đang cùng trưởng phòng xây dựng kinh tế sở tài chính tỉnh Diêm Sùng trò chuyện. Đúng vậy, chuyện lần này không phải do Tô Mộc thúc đẩy, kỳ thật là do sở tài chính tỉnh đang tiến hành hoạt động thí điểm kiểm tra trong tỉnh, vừa lúc Tô Mộc nghe thấy, cho nên mời Diêm Sùng phụ trách khu vực huyện Hoa Hải. Mặc dù có nhiều sự tình phát sinh, nhưng có Diêm Sùng ở đây sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Nếu đổi lại là người lạ, Tô Mộc sẽ không làm như thế. Dù sao cục tài chính huyện thuộc hắn quản hạt, nếu nhiệt náo quá mức khiến tạo thành xì căng đan ai cũng biết, sẽ gây cho người ta ấn tượng xấu.
Tô Mộc, hiện tại cậu có thể tạm thời khống chế lại Thái Kim Đường rồi, chuyện hắn vi phạm thật sự không nhỏ, chỉ nói tham ô cùng làm sổ sách giả, nhận hối lộ đủ cho hắn xong đời!
Diêm Sùng cười nói.
Thật không ngờ cục tài chính huyện đã biến thành như vậy!
Tô Mộc cười khổ nói:
Tôi thật sự muốn làm một chút chuyện cho nhân dân huyện Hoa Hải, cũng muốn người khác nghĩ như thế, nhưng hiện tại thì sao? Một cục trưởng như Thái Kim Đường đã dám làm ra chuyện như vậy, nếu không phải anh trợ giúp tôi, tôi thật không dám tưởng tượng.
Thật bình thường, đây là lòng người!
Diêm Sùng lạnh nhạt nói:
Không phải nói cậu muốn làm việc thì người khác sẽ làm việc với cậu, cậu nghĩ thế nào, họ nghĩ ra sao, hoàn toàn là điều khác nhau. Cho nên cậu nên sớm khoét bỏ khối u ác tính tốt hơn. Loạn thế dùng hình phạt nặng, hiện tại huyện Hoa Hải đang đứng trong thời kỳ phát triển, nếu cục tài chính gây họa, vấn đề sẽ nghiêm trọng.
[ truyen cua tui @@ Net ]
Tôi hiểu được, tôi sẽ an bài!
Tô Mộc nói xong định gọi Chương Duệ bắt giữ Thái Kim Đường, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Chương Duệ.
Cái gì? Ông lặp lại lần nữa!
Khi Tô Mộc nghe được Chương Duệ hội báo, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, gấp giọng hỏi.
Là thật sự, Tô chủ tịch, vừa rồi Tiêu Mãnh Trữ đã bắt cóc Thái Kim Đường, hiện tại đang ở trong một căn phòng tại một nhà xưởng bỏ hoang trong huyện chúng ta, bọn họ đang ở tầng cao nhất, Tiêu Mãnh Trữ la hét muốn gặp anh cùng Lý bí thư. Nếu không hắn sẽ đẩy Thái Kim Đường xuống lầu!
Chương Duệ cung kính nói.
Tình huống bây giờ thế nào?
Tô Mộc hỏi.
Mạnh bí thư đã đi qua, mà người của chúng tôi đã bao vây địa phương kia, nhưng hình như Tiêu Mãnh Trữ uống rượu, cảm xúc rất kích động. Hơn nữa trong tay hắn cầm hung khí, chúng tôi chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến trường hợp không cách nào khống chế!
Chương Duệ thành thật đáp.
Được, lập tức hội báo cho Lý bí thư, hiện tại tôi đi qua!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Diêm Sùng cũng nghe được lời của Chương Duệ, nhưng bộ dạng không lo lắng, vẻ mặt trấn định nói:
Cậu đi đi!
Được!
Tô Mộc gật đầu.
Đợi sau khi Tô Mộc rời khỏi, khóe môi Diêm Sùng lộ nụ cười trào phúng:
Thật quá ngu xuẩn, chuyện như vậy cũng có thể làm được. Thật sự nghĩ mình bắt cóc Thái Kim Đường là có thể tùy tâm sở dục sao? Buồn cười, làm như vậy càng để cho bản thân rơi vào hoàn cảnh thêm bi thảm, kẻ ngu xuẩn!
Kỳ thật dưới đáy lòng Diêm Sùng còn có một ý tưởng, đó chính là Tiêu Mãnh Trữ hay Thái Kim Đường đều không phải người tốt. Nhất là Thái Kim Đường, còn làm chuyện trái pháp luật. Nếu kẻ như vậy bị giết chết, cũng có thể nói là một loại giải thoát.
Tô chủ tịch, hiện tại anh ở nơi nào?
Ngay lúc Tô Mộc ngồi xe chạy qua, Lý Tuyển gọi điện tới, thanh âm lo lắng hỏi.
Lý bí thư, hiện tại tôi đang đi qua!
Tô Mộc nói.
Được, hiện tại anh đi qua chủ trì tình hình, tôi sẽ lập tức tới ngay! Nhớ kỹ, không cần biết là chuyện gì phát sinh, đều phải đảm bảo an toàn sinh mạng cho Thái Kim Đường, lúc cần thiết có thể bắn chết Tiêu Mãnh Trữ!
Thanh âm Lý Tuyển lạnh lùng nói.
Được!
Tô Mộc buông điện thoại, trên mặt lộ vẻ khinh thường, Lý Tuyển vẫn luôn lạnh lùng như vậy a! Cái gì gọi là bắn chết Tiêu Mãnh Trữ, chẳng lẽ hắn không phải người của huyện Hoa Hải sao? Ở trong mắt Lý Tuyển, có thể nghĩ chỉ là làm sao nhanh chóng giải quyết vấn đề sao?
Trên tầng cao nhất khu nhà xưởng bỏ hoang, nơi này vô cùng rách rưới, trước kia vốn có dự định tháo dỡ, nhưng chỉ mới làm được một nửa đã ngừng lại. Cho nên hiện tại vị trí của Tiêu Mãnh Trữ chính là tầng cao nhất nơi này. Từ chỗ của hắn nhìn xuống, có thể chứng kiến bên dưới đứng đầy công an. Trong đó thậm chí còn có người quen biết Tiêu Mãnh Trữ, mãi tới bây giờ hắn mới khôi phục chút thanh tỉnh. Nhưng chính vì như vậy hiện tại hắn vô cùng sợ hãi. Hắn chưa từng làm qua loại chuyện này, thật sự không biết lúc ấy làm sao có thể bắt cóc Thái Kim Đường.
Nhất định phải gặp Lý Tuyển! Nhất định phải gặp Tô Mộc! Chỉ sau khi nhìn thấy được hai người kia, được họ cam đoan hắn mới thả người. Nếu không lời của người khác chỉ là vô dụng. Đúng rồi, chỉ có lời cam đoan của hai người họ mới là trọng yếu nhất.
Tiêu Mãnh Trữ, anh biết hiện tại hành vi của anh là gì không? Anh bắt cóc người khác, đây là phạm tội. Thừa dịp bây giờ còn chưa tạo thành sai lầm lớn, lập tức thả Thái Kim Đường, anh cũng là nhân viên công vụ, biết rõ pháp luật. Đừng tiếp tục gây thêm lỗi lầm, biết không?
Mạnh bí thư, vì tôi biết pháp luật cho nên mới ở đây chờ Lý bí thư cùng Tô chủ tịch. Tôi đã nói rồi, trừ phi hai người họ tới đây, bằng không tôi tuyệt đối không thả người! Nếu các người còn dám uy hiếp đe dọa tôi, còn dám cho người đi lên, tôi sẽ ném hắn xuống, chẳng qua chúng tôi ôm nhau cùng chết!
Tiêu Mãnh Trữ điên cuồng hô to, con dao trong tay không ngừng vạch qua lại trên cổ Thái Kim Đường, hàn ý tản ra làm Thái Kim Đường sợ hãi run rẩy lên. Hắn thật sự không nghĩ tới trước kia có thể sai sử Tiêu Mãnh Trữ như một con chó săn nhưng hôm nay hắn dám cắn ngược lại chính mình, hơn nữa còn cắn đau như vậy.
Anh muốn làm cái gì? Tiêu Mãnh Trữ, anh biết tôi đối đãi anh không tệ, tại sao anh đối với tôi như vậy? Bắt cóc, anh biết đây là tội danh gì không? Chỉ cần hiện tại anh thu tay lại, tôi sẽ nói chúng ta chỉ là đùa giỡn. Anh phải biết nếu chỉ là đùa giỡn thì tính chất sẽ khác hẳn. Anh không đáng vì chút chuyện nhỏ lại đem cuộc đời mình chôn vùi!
Thái Kim Đường thấp giọng nói.
Ông câm miệng cho tôi!
Toàn thân Tiêu Mãnh Trữ tản ra mùi rượu nồng nặc, mà mùi rượu trên người Thái Kim Đường cũng không kém, nếu không Tiêu Mãnh Trữ cũng không dễ dàng bắt cóc được Thái Kim Đường.
Việc nhỏ gì? Điều này có thể gọi là việc nhỏ sao? Nếu là chuyện nhỏ, vậy chuyện gì mới là đại sự! Thái Kim Đường, ông còn không biết xấu hổ nói những lời vô dụng vô nghĩa, ông đối với tôi thế nào? Ông nói ông đối với tôi thế nào? Nếu không phải ông, tôi sẽ biến thành như bây giờ? Ông quả thật là tên vương bát đản!
Đừng kích động, Tiêu Mãnh Trữ, chúng ta có chuyện từ từ nói!
Thái Kim Đường thật sự sợ hãi con dao sẽ đâm vào, hiện tại hắn đã bị thương, trên cổ có vết máu, nếu còn bị đâm trúng tuyệt đối sẽ chết người, hắn tuyệt đối không muốn chết!
Có chuyện từ từ nói...
Tôi không có gì muốn nói với ông! Thái Kim Đường, ông tự hỏi mình, tôi làm trâu ngựa cho ông nhiều năm như vậy, dù không có công lao cũng có khổ lao đi! Ông trái ngược, lại đem tôi khai trừ! Nếu tôi làm sai bị khai trừ thì thôi đi, nhưng vì chuyện của Tô chủ tịch mà bị khai trừ, đây là chuyện chó má gì chứ. Rốt cục chuyện của Tô chủ tịch là thế nào, chẳng lẽ ông còn không biết sao? Là ông bảo tôi làm, hiện tại lại đá văng tôi ra, tôi cho ông biết, tiền đồ của tôi mất hết, tôi tuyệt đối không cho ông sống dễ chịu, muốn chết chúng ta chết chung. Ông nghĩ tôi không biết chuyện của ông sao? Đợi một lát Tô chủ tịch qua đây, tôi sẽ cho họ nhìn xem, cục trưởng cục tài chính huyện Hoa Hải là thứ người gì!
Tiêu Mãnh Trữ thật sự nổi điên, thanh âm thật lớn. Thanh âm đều bị các công an có mặt nghe được, chuyện phát sinh trong cục tài chính họ đều nghe nói, nguyên bản còn tưởng rằng Tô Mộc muốn động Thái Kim Đường, ai ngờ lại có vấn đề như vậy. Không phải do Tô Mộc gây chuyện, mà do Thái Kim Đường quấy nhiễu.
Mạnh bí thư?
Chương Duệ thấp giọng hô, dù không nói ra nhưng ánh mắt đã biểu đạt ý tứ.
Đừng có gấp, Tô chủ tịch đã tới!
Mạnh Vi Khiêm đang định nói chuyện, chợt nghe tiếng máy xe, vừa nhìn thấy xe chạy qua, liền biết Tô Mộc đã tới.