Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Trúc uyển thủ đô.

Thanh Trúc uyển là một nơi rất vẳng vẻ trong thủ đô, nhưng mặc dù vắng vẻ, nơi này cũng được đề phòng nghiêm ngặt, không có chứng nhận đặc thù, không ai có thể tới gần nơi này nửa bước. Chính là ở nơi này, có một ngôi nhà mái ngói lộ ra lắng đọng lịch sử. Đi vào nơi này, ngươi sẽ có ảo giác, giống như đang đi vào một đoạn lịch sử cổ xưa của Trung Quốc. Mỗi cái cây, mỗi miếng ngói, đều là trải qua mưa gió tẩy lễ rồi lưu lại.

Bây giờ là vào giữa trưa, dưới một cây đa cổ thụ ngoài sân, Chu Phụng Tiền nằm trên ghế mềm, yên tĩnh nhắm hai mắt. Ở trước mặt hắn là một hồ cá theo phong cách cổ xưa nhìn rất bình thường, nhưng nếu lấy ra tuyệt đối có thể làm cho rất nhiều người rơi cằm. Mấy con cá chép nhàn nhã tự tại ngao du bên trong.

- Thủ trưởng, chuyện chính là như vậy.

Phương Nhai cung kính nói.

Vừa rồi Phương Nhai đã báo cáo lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong buổi công bố truyền thông huyện Hình Đường hôm nay cho Chu Phụng Tiền. Đến cấp độ của Chu Phụng Tiền, muốn biết những thứ thế này vẫn rất dễ dàng.

- Trẻ nhỏ dễ dạy!

Chu Phụng Tiền khẽ mở hai mắt ra lạnh lùng nói.

- Thủ trưởng, tiểu tử Tô Mộc này thật đúng là tài giỏi. Tôi cho rằng hắn ở thủ đô, đối với chuyện phát sinh trong huyện sẽ không có cách nào nắm trong tay. Cho dù hắn muốn giải quyết chuyện này, dù sao cũng phải nhờ Từ lão. Nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối, hắn cũng không muốn kinh động Từ lão, cái này cũng chưa tính, mấu chốt là khi đó hắn ở trong thủ đô, không có ở trong huyện, nhưng vẫn có thể làm được gọn gàng như vậy, chính là lường trước tốt.

Phương Nhai không keo kiệt khích lệ nói.

- Tiểu Phương, lời này của cậu nói rất đúng!

Chu Phụng Tiền chậm rãi đứng lên. Đứng phía trước hồ cá, nhìn đàn cá chép du động, lạnh nhạt nói:

- Ngọc bất trác bất thành khí. Khối ngọc Tô Mộc này, nếu tôi đã chuẩn bị dùng, thì phải mài thật tốt. Chỉ có như vậy mới có thể thành tựu châu báu.

- Thủ trưởng, vậy chúng ta có giúp Tô Mộc làm chút gì hay không?

Phương Nhai hỏi.

- Không cần!

Chu Phụng Tiền quả quyết nói:

- Có thể gánh vác sự kiện dư luận này, vốn cũng không có gì có thể kinh ngạc. Hiện tại chẳng qua chỉ là bắt đầu, tiếp theo còn phải để ta xem, hắn rốt cuộc có bản lãnh gì.

- Vâng, thủ trưởng!

Phương Nhai nói.

Làm thư ký của Chu Phụng Tiền, Phương Nhai biết, hiện tại Chu Phụng Tiền thật sự để ý đến Tô Mộc. Nếu thật sự đợi đến lúc Chu Phụng Tiền làm ra chỉ thị chuyện của Tô Mộc. Đó tuyệt đối chính là kinh thiên đại sự rồi.

- Tô Mộc, hi vọng cậu có thể đưa ra lựa chọn tốt!

Truyền thông có thể trở thành xã hội bây giờ, không thể nghi ngờ là có tính đặc thù không thể phủ nhận, chớ nói chi là hiện tại khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, có internet, cho dù là cách xa thiên sơn vạn thủy, đều có thể gửi bài viết của mình đến ban biên tập truyền thông nhanh nhất.

Buổi công bố truyền thông lần này của huyện Hình Đường bắt đầu lúc một giờ chiều. Lúc kết thúc là ba giờ chiều, suốt hai giờ công bố, đều khiến các nhà báo có được những thứ mình muốn. Cho nên mỗi sau khi mỗi người sửa sang lại hình ảnh và tài liệu bài viết, liền vội vàng phát ra. Ai cũng muốn có thể vớt vị trí đầu tiên, ai cũng muốn không đụng phải tiêu đề với người khác.

Duy có hai tòa báo bây giờ lo lắng đề phòng nhất. Một trong số đó chính là « Nhật báo Hình Đường ».

Bốn giờ chiều.

Sau khi buổi công bố truyền thông ở nhà khách đã kết thúc, ở trong phòng làm việc của xã trưởng tòa soạn báo « Nhật báo Hình Đường », tâm tình Trương Chí Xương rất lo sợ bất an. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện vốn rất chắc chắn, lại xuất hiện chuyển ngoặt lớn như vậy. Tối hôm qua Lương Thiên còn giữ dáng vẻ rất tự tin, hôm nay lại xám xịt bại trận. Cái này cũng chưa tính, Lương Thiên bị thua, ý nghĩa những ngày an nhàn của hắn cũng chấm dứt.

Ai cũng biết, Trương Chí Xương hắn không phải là người khởi xướng chuyện này, nhưng người nào cũng biết, nếu chuyện này rời khỏi Trương Chí Xương, thật sự là không làm được. Ai bảo hắn là xã trưởng của « Nhật báo Hình Đường », hơn nữa cả ba bài viết có liên quan đến Tô Mộc, tất cả đều là Trương Chí Xương ký tên phê chuẩn đăng lại.

- Lão Trương, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi tìm Lương thiếu? Hoặc là trực tiếp tìm Lương bộ trưởng?

Phí Tường giống như kiến bò trên chảo nóng, đang đi tới đi lui trong phòng làm việc, cả người sớm đã không còn trấn định, gấp gáp bối rối như sắp phát điên.

- Lão Phí, anh gấp làm gì, hiện tại người gấp gáp nhất chính là tôi mới đúng. Chẳng lẽ anh không biết quyết nghị của thường ủy huyện ủy vào buổi sáng sao?

Trương Chí Xương gấp giọng nói.

- Tôi biết, nhưng tôi có thể tránh được sao?

Phí Tường nắm tóc nói.

- Anh không thể yên tĩnh một chút được sao, cứ đi qua đi lại làm tôi choáng váng đầu óc.

Trương Chí Xương không ngừng hút thuốc lá, hết điếu này đến điếu khác, khiến trong phòng làm việc đều tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm.

- Vậy anh nói làm sao bây giờ?

Phí Tường gấp giọng nói.

- Tôi nào biết làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi tìm Lương bộ trưởng? Chuyện này là con trai hắn làm, hắn cũng không thể không quan tâm đúng không? Với quan hệ của Lương bộ trưởng với Huyện trưởng, tin tưởng hắn sẽ không gặp phải chuyện gì. Nếu hắn thật dám mặc kệ chúng ta, hừ, vậy thì đừng trách tôi không nói tình cảm.

Trương Chí Xương chợt bóp tắt tàn thuốc lạnh lùng nói.

- Lão Trương, anh muốn làm cái gì?

Phí Tường kinh ngạc nói.

- Tôi nghĩ...

Cạch!

Trương Chí Xương còn chưa nói hết, cánh cửa đóng chặt liền bị đẩy ra, hắn ngẩng đầu định mở miệng mắng, nhưng lời nói còn không rời khỏi cổ họng, sau khi hắn nhìn thấy người đi tới là người nào, thân thể chợt mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên ghế.

- Đồng chí Trương Chí Xương, bởi vì đồng chí là người khả nghi trong sự kiện dư luận vu tội Tô Mộc Huyện trưởng, xin theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra.

Trương Chấn lạnh lùng nói.

Trương Chí Xương mặt xám như tro tàn!

- Đồng chí Phí Tường, vừa vặn đồng chí đang ở đây, tổ điều tra chúng tôi cũng có chút vấn đề muốn hỏi đồng chí, đi cùng đi!

Trương Chấn trầm giọng nói.

- Tôi...

Phí Tường nhất thời run rẩy. Hắn biết chỉ cần mình bị mang đi, đừng nghĩ có cơ hội một lần nữa đứng lên. Chẳng qua Phí Tường hắn có tư cách phản kháng sao? Không có, một chút cũng không dám phản kháng!

Trương Chấn lấy thân phận phó bí thư huyện ủy, đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra, Phí Tường nào dám khiêu chiến?

Tình hình giống như vậy, tiếp tục trình diễn ở tòa soạn nhật báo, Trương Chấn chịu trách nhiệm điều tra rõ trong sự kiện dư luận, tòa soạn báo nhật báo Hình Đường rốt cuộc đóng vai trò như thế nào. Độ điều tra rốt cuộc làm thế nào nắm chắc, hoàn toàn do Trương Chấn định đoạt.

So với tòa soạn nhật báo Hình Đường, một tòa soạn báo khác hiện tại mới thật sự là bị vây vào trong đầu sóng ngọn gió, đây chính là tòa soạn báo « Nhật báo Hoa Lâm ».

Chương Đức Xương làm xã trưởng Nhật báo Hoa Lâm, bây giờ thật sự như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Bây giờ hắn thật sự rất hối hận, tại sao lại ủy nhiệm Hoàng Nhu Lâm trở thành chủ biên của tòa soạn báo, kết quả bị hắn chọc ra cái sọt lớn như vậy. Hiện tại thì làm sao? Chương Đức Xương vốn cũng không có bao nhiêu đầu tóc, lúc này còn giật mấy cọng tóc ít ỏi trên đầu vô cùng đau đớn.

- Cha, lần này cha nhất định phải cứu con, nếu cha không cứu con..., con thật sự không biết nên làm sao bây giờ?

Sau khi Hoàng Nhu Lâm trở về huyện Hoa Lâm, liền nhanh chóng xuất hiện trong phòng làm việc của xã trưởng. Còn Chương Đức Xương nhận được tin tức, trong ánh mắt nhìn Hoàng Nhu Lâm hiện lên ra một loại tức giận.

Hoàng Nhu Lâm là ai? Đó là con trai của Chương Đức Xương, điều này không sai, chỉ có điều là con nuôi. Quan hệ của hai người rất đơn giản, đó chính là mẹ của Hoàng Nhu Lâm lấy Chương Đức Xương, mà nàng lại là một người phụ nữ rất thú vị, rất phong tao, đừng thấy tuổi tác của nàng đã bốn mươi mấy tuổi, thật ra công phu trên giường tương đối lợi hại. Chính bởi vì như vậy, Chương Đức Xương mới có thể cưới nàng sau năm năm người vợ đầu qua đời.

Nói ra là chồng già vợ trẻ, bởi vì số tuổi Chương Đức Xương tương đối lớn.

Còn Hoàng Nhu Lâm cũng là kẻ không có liêm sỉ, mẹ mình lập gia đình, hắn chẳng những không có ý tứ phản đối, lại còn mượn cơ hội như vậy, hung hăng đè áp Chương Đức Xương. Nguyên nhân chính là Hoàng Nhu Lâm là một người tốt nghiệp đại học chuyên ngành tin tức, dựa vào Chương Đức Xương một đường thăng chức rất nhanh, đảm nhiệm chức vụ chủ biên ở Nhật báo Hoa Lâm, có thể nói là muốn gió có gió.

Lúc bình thường, nếu như không phải có Chương Đức Xương che chở, dựa vào những chuyện Hoàng Nhu Lâm đã làm, sớm đã bị người ta đánh bao nhiêu lần. Mà mỗi lần Chương Đức Xương tức giận, đều là mẹ của Hoàng Nhu Lâm dùng chiêu số hầu hạ, mới có thể hóa giải lửa giận trong lòng hắn.

Nhưng lần này lại không được rồi!

Chương Đức Xương biết rõ hơn ai hết ảnh hưởng chính trị sau lưng chuyện này!

- Con nói xem, ban đầu tại sao lại giả truyền mệnh lệnh của ta, muốn đăng bài viết đầu tiên đó? Ta có từng nói với con, cho dù đó là chuyện của huyện lân cận, con cũng không thể tùy tiện liên quan. Quan trường như chiến trường, người giống như con, căn bản không thể tưởng tượng, người đấu trên quan trường, con chỉ có một con đường chết. Con không tin, hiện tại đã xảy ra chuyện rồi đấy?

Chương Đức Xương tức giận nói.

- Cha, con nào biết rằng chuyện lại nghiêm trọng như thế? Hơn nữa bài viết thứ hai thứ ba không phải cha cũng không nói gì sao?

Hoàng Nhu Lâm nhỏ giọng lầm bầm.

Ban đầu Hoàng Nhu Lâm bởi vì Lương Thiên mà đăng bài viết đầu tiên, khi đăng bài, Chương Đức Xương đúng là không biết chuyện, bởi vì đây là Hoàng Nhu Lâm tự làm. Nhưng khi đăng bài viết thứ hai thứ ba, Chương Đức Xương cũng biết đến. Lúc ấy hắn không ngăn cản, còn muốn nhân cơ hội như vậy, nâng cao độ nổi tiếng của Nhật báo Hoa Lâm, dùng cái này trở thành tiền vốn để hắn tiếp tục bay lên.

Khi không có chuyện gì xảy ra thì nói hay lắm, hiện tại xảy ra chuyện còn muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu tôi, tôi nói với ông, đừng có mơ!

Tôi nhận ông, ông chính là cha tôi!

Tôi không nhận ông, đánh ông không thương lượng!

Nếu không phải thấy ông là xã trưởng tòa soạn báo, làm sao tôi lại để cho mẹ tôi lấy ông!

- Mày...

Chương Đức Xương tức giận kêu lên, vừa nói vừa cầm lấy một tờ báo định quăng ra ngoài, nhưng vào lúc này điện thoại trên bàn chợt vang lên, sau khi Chương Đức Xương nghe máy, bên kia liền truyền đến một trận tiếng gầm gừ phẫn nộ.

- Chương Đức Xương, bây giờ anh lập tức tới bộ tuyên truyền huyện ủy một chuyến cho tôi. Không cần hỏi gì cả, cái gì cũng không nói, bí thư và huyện trưởng đều đang ở đây chờ anh, anh lập tức cút tới đây cho tôi!

Cạch!

Khi Chương Đức Xương nghe được tiếng gầm gừ phẫn nộ của trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy từ bên kia truyền đến, không cho mình bất kỳ cơ hội mở miệng nói chuyện, đã trực tiếp cúp điện thoại, liền sắc mặt Chương Đức Xương như tro tàn, nắm điện thoại không ngừng run rẩy.

- Cha, là ai vậy?

Đáng chết chính là lúc này Hoàng Nhu Lâm vẫn mở miệng hỏi.

Chính là câu hỏi này, nghe đến tai Chương Đức Xương, khiến hắn hoàn toàn phẫn nộ:

- Ngươi xéo ngay cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK