Mục lục
Quan Bảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Âu Dương Nghị Tranh, nếu như cô nguyện ý làm nữ nhân của tôi, vậy tôi sẽ mở một mắt lướt đối với Âu Dương Dung!

Chính là dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như thế, một câu nói như thế từ trong miệng Tô Mộc thốt ra. Sau đó trong khi Âu Dương Nghị Tranh phẫn nộ, Tô Mộc nghênh ngang rời đi. Tô Mộc thật sự bị nữ thân thuần khiết Âu Dương Nghị Tranh này làm cho nói không lên lời, cho nên mới phải nói ra những lời như vậy. Trên thực tế sau khi hắn nói ra lời này, cũng cảm giác có chút quá đáng. Chỉ có điều lời đã nói ra, lại có là gì? Dù sao là do Âu Dương Nghị Tranh cô đến đây hỏi điều kiện của tôi. Điều kiện của tôi chính là như vậy. Gia tộc Âu Dương các người sẽ làm như thế nào.

Cũng không đủ thành ý, tốt nhất đều ngậm miệng lại cho tôi!

Tô Mộc cũng không phải nghi ngờ gia tộc Âu Dương sẽ biết chuyện tối ngày hôm qua là do mình động thủ. Âu Dương Nghị Tranh có thể tìm tới mình, cũng chỉ là một hoa chiêu. Muốn đột phá từ chỗ mình. chỉ cần có thể nắm lấy lời của mình, tất cả đều dễ nói. Nhưng gia tộc Âu Dương thật sự không có nghĩ đến, người như Tô Mộc tuyệt đối sẽ không khuất phục. Buổi trưa, nước mắt của mười gia đình kia vẫn còn hiện rõ ở trong đầu Tô Mộc. Hắn làm sao có thể cho phép Âu Dương Dung nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được?

Gia tộc? Quý tộc?

Tô Mộc đối những điều này, thật sự rất khinh bỉ. Âu Dương gia như vậy cũng có thể xứng với gia tộc sao. Xét về ba đời trước, tất cả đều xuất thân từ nông thôn. Có thể cao quý hơn người khác bao nhiêu? Quả thực chính là chuyện nực cười. Nếu Âu Dương Nghị Tranh cô vứt bỏ đi cái áo khoác gia tộc Âu Dương này, có thể tính là gì?

Anh tính là gì!

Lại dám đối xử với tôi như vậy!

Đây là trắng trợn khiêu khích!

Đây là tiến hành đùa giỡn đối với tôi!

Âu Dương Nghị Tranh thật sự không ngờ được, mình từ thành phố Tây Phẩm đến huyện Hoa Hải, chuyện vốn cho là nắm chắc, lại phát sinh bước ngoặt như vậy. Tô Mộc không những không nể tình, hơn nữa còn ném lại một đòn đau như vậy. Đây là một loại đau đón từ sâu bên trong linh hồn truyền tới, là trắng trợn đùa giỡn Âu Dương Nghị Tranh. Lớn như vậy, từ trước tới nay chưa từng chịu thiệt như vậy, Âu Dương Nghị Tranh hiện tại cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt.

Tô Mộc, tôi sẽ không để anh được yên!

Âu Dương Nghị Tranh cắn răng. Đúng lúc này ngoài cửa có một người đi tới. Đó là thư ký của Âu Dương Nghị Tranh, là Trương Á Phỉ, một người đầu óc linh hoạt. Có thể ở trong người nhiều như vậy được Âu Dương Nghị Tranh chọn trúng, hơn nữa có thể kiên trì đến bây giờ, Trương Á Phỉ tuyệt đối không tầm thường.

– Thị trưởng!

Trương Á Phỉ nhỏ giọng nói.

– Chuyện bảo cô điều tra thế nào rồi?

Âu Dương Nghị Tranh thu hồi lại tâm tình phẫn nộ của mình, toàn thân trở về bộ dạng thanh thoát như lúc đầu. Cho dù là ở trước mặt Trương Á Phỉ, cô ta vẫn duy trì tư thái như vậy.

Phải biết rằng Âu Dương Nghị Tranh cũng là người có thể khống chế tâm tình mình rất tốt. Cảnh tượng giống như ngày hôm nay, thật sự rất hiếm thấy. Nếu không phải bởi vì Tô Mộc thật sự khiến cho cô ta cảm thấy tức giận, cô ta tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy.

– Đúng vậy, thị trưởng, tình huống ta cơ bản đã điều tra rõ. Nhưng có với những gì thị trưởng biết trước đó chỉ sợ có chút khác biệt.

Trương Á Phỉ nói.

– Nói đi!

Âu Dương Nghị Tranh quyết đoán nói.

– Vâng. Thị trưởng, Âu Dương Dung ở bên trong biệt thự Hoa Bỉ Ngạn cũng không phải nhằm tiến hành huấn luyện các cô gái đó. Bởi vì trên người những cô gái này đều có thương tích Mỗi khi các cô ấy nhắc tới thời gian ở trong biệt thự kia, đều cắn răng nghiến lợi. Tin tưởng ở trong biệt thự nhất định đã phát sinh một vài chuyện không vui. Nếu không các cô ấy sẽ không như vậy. Hơn nữa theo tôi được biết, những nữ hài này thật sự đã được lập án bị mất tích. Sắp tới trong số bọn họ rất có thể sẽ tới công an cơ quan tiến hành báo án.

Trương Á Phỉ nói.

Răng rắc!

Một chiếc đũa được cầm trong lòng bàn tay Âu Dương Nghị Tranh không ngờ bị cô ta bóp gẫy. Trong hai mắt cô ta lộ ra một sự phẫn nộ. Lời Trương Á Phỉ nói, khiến cô ta thật sự cảm thấy bị lừa gạt. Thật không ngờ mình làm người của gia tộc Âu Dương, lại bị gia tộc mơ hồ lừa gạt như vậy. Thảo nào vừa rồi Tô Mộc lại nói như thế. Nói rất hay, hiểu nhầm sao? Mình còn chẳng biết xấu hổ nói cái gì chuyện này là hiểu nhầm! Thật sự là hiểu lầm, sẽ phải lập án mất tích sao?

– Đi ra ngoài đi!

Âu Dương Nghị Tranh thản nhiên nói.

– Vâng!

Trương Á Phỉ xoay người rời khỏi phòng, đồng thời tiện tay đóng cửa phòng lại.

Âu Dương Nghị Tranh hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến điều kiện tốt nhất, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra cấm số gọi đi.

– Âu Dương Nghị Phong, anh thật là giỏi! Đây là cái mà anh gọi là hiểu nhầm sao?

– Em gái, em hãy nghe anh nói!

Âu Dương Nghị Phong vội vàng nói.

– Anh nói, em nghe. Nếu như anh không thể nói rõ ràng cho em, sau này em tuyệt đối sẽ không để ý tới những chuyện hư hỏng của anh nữa!

Âu Dương Nghị Tranh quyết đoán nói.

– Em gái, là như thế này. Em cũng biết anh chỉ có một đứa con trai là Âu Dương Dung. Đêm qua, chuyện xảy ra ở trong biệt thự, anh biết Âu Dương Dung làm không đúng. Anh cũng không giải thích rõ ràng cho em. Nhưng dù sao em cũng phải nể mặt anh là anh ruột của em, nó là cháu ruột của em, giúp nó một chút. Nếu như em không ra tay, Âu Dương Dung thật sự sẽ bị ngồi tù tới cuối đời!

Âu Dương Nghị Phong lần này thật sự không tiếp tục nói mơ hồ nữa.

– Cho dù là như vậy, cũng phải giải quyết theo việc chung. Nhiều nhất em chỉ lên tiếng kêu gọi cho anh mà thôi. Yên tâm đi, sẽ không phải ngồi tù tới cuối đời! Mà nó như vậy, nếu như thật sự đưa vào tù ngồi một thời gian, chưa chắc đã là chuyện gì xấu!

Âu Dương Nghị Tranh lạnh lùng nói.

– Không được, tuyệt đối không thể ngồi tù! Em gái, em nghe rõ ràng cho anh. Chuyện phía bên Hắc Tước Trấn anh sẽ thu xếp. Nhà mấy thiếu nữ bị mất tích, anh sẽ giải quyết. Về phần chuyện các quan phía trên, chỉ có em mới có thể hỗ trợ. Đùng, còn có chuyện, anh nghĩ chỉ sợ em không biết.

Âu Dương Nghị Phong đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.

– Chuyện gì?

Âu Dương Nghị Tranh hờ hững nói.

– Lý Dật Phong đến tỉnh Giang Nam chúng ta, đã chính thức nhậm chức, bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, kiêm hiệu trưởng trường đảng của tỉnh!

Âu Dương Nghị Phong nói.

Ầm!

Trong nháy mắt khi Âu Dương Nghị Tranh nghe được tin tức này, trong đầu giống như bị thứ gì đó đánh vào. Sau đó Âu Dương Nghị Phong nói chuyện gì, cô đều không biết, một câu cũng không thể nghe vào trong tai. Cô đương nhiên biết người gọi là Lý Dật Phong, khẳng định không phải là Lý Dật Phong cục trưởng cục công an thành phố Tây Phẩm, mà là Lý Dật Phong mình vẫn nhớ mong. Là nam nhân vĩnh viễn đều nở nụ cười như ánh sáng mặt trời. Hiện tại tin tưởng hắn đã trở nên thành thục.

Cẩn thận tính toán một chút, từ lần gặp mặt trước đó đến bây giờ, hai người đã ba năm không gặp nhau. Thật sự không biết hắn hiện tại rốt cuộc đã biến thành thế nào. Chỉ có điều cho dù là hiện tại, sợ rằng Lý Dật Phong cũng không biết có một tiểu sư muội vẫn luôn thầm mến hắn. Ở trong lòng của hắn, sợ rằng vẫn xem mình là một tiểu nha đầu.

– Em gái, em còn đang nghe không? Anh biết nhà chúng ta và Lý gia trước kia là hàng xóm, cũng biết quan hệ giữa em và Lý Dật Phong không tệ. Hiện tại Lý Dật Phong đã trở thành bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy chúng ta. Tô Mộc quan hệ đi lại với tuyến Tỉnh ủy. Dưới tình huống như vậy, em chỉ cần thuyết phục được Lý Dật Phong, tuyệt đối có thể bắt Tô Mộc! Em gái, em biết, nếu như anh qua nói chuyện với Lý Dật Phong, hắn nhất định sẽ không để ý tới. Cho nên, em gái, chuyện này vẫn phải nhờ em. Em gái...

Ầm!

Âu Dương Nghị Tranh trực tiếp cúp điện thoại, ngồi xuống ghế. Trong đầu vẫn chìm trong hồi ức, không có cách nào tỉnh táo lại. Mà trong khi cô còn đang mờ mịt, tại một biệt thự ở bên kia thành phố Tây Phẩm, Âu Dương Nghị Phong cũng bất đắc dĩ nhìn điện thoại.

– Nói như thế nào? Âu Dương Nghị Tranh nói như thế nào?

Phương Hồng Ngọc vội vàng nói.

Âu Dương Nghị Phong lắc đầu!

– Thế nào? Lẽ nào cô ấy không quan tâm sao?

Phương Hồng Ngọc lập tức kêu lên.

– Tôi đã biết em chồng chuyện gì cũng không làm được. Thật sự cho rằng cô ấy là Phó thị trưởng là có thể giúp nhà chúng ta. Hiện tại thì sao? Chuyện gì cũng không làm được! Còn làm Phó thị trưởng. Tôi đã bảo mà. Anh thật sự không cần bảo cô ấy đi tìm Tô Mộc làm gì. Lương Tĩnh quan chức không phải cao hơn so với Âu Dương Nghị Tranh sao? Trực tiếp bảo Lương Tĩnh đứng ra không phải là được sao!

– Cô câm miệng cho tôi!

Âu Dương Nghị Phong chán ghét kêu.

– Anh bảo tôi câm miệng! Chuyện đều đã đến bước đường này, anh còn dám bảo tôi câm miệng! Tốt, tôi câm miệng. Tôi ngậm miệng, mà anh có thể giải quyết xong chuyện này, tôi câm miệng cả đời cũng không có bất cứ vấn đề gì! Tôi chỉ muốn con trai tôi có thể bình an đi ra. Anh đừng ở có đó bày ra cái bản mặt như vậy với tôi.

Phương Hồng Ngọc thét lên nói.

– Đúng thật là mẹ hiền sinh con hư! Chuyện của Âu Dương Dung, tôi sẽ xử lý!

Âu Dương Nghị Phong nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.

Bên trong đại sảnh chỉ còn lại có Phương Hồng Ngọc đang ngồi ở đó, trên mặt lộ ra thần sắc bất lực. Cô có chút oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Âu Dương Nghị Phong, trong ánh mắt mơ hồ bất lực chợt nghĩ tới điều gì, lập tức cầm túi lên, vội vã đi ra khỏi biệt thự.



Âu Dương gia sẽ làm thế nào, sẽ làm ra động tác gì, Tô Mộc không biết. Nhưng hắn lại biết rõ ràng một điểm, chỉ cần Lý Dật Phong có thể xác định tất cả mọi chuyện thành án, như vậy ở phía bên hắn sẽ không bất cứ vấn đề gì.

Âu Dương Dung phải bị luật pháp trừng phạt. Đây là yêu cầu tuyệt đối của Tô Mộc!

Reng reng reng!

Ngay khi Tô Mộc có cảm giác hơi đói bụng, muốn lái xe quay trở về thị trấn, điện thoại di động của hắn đổ chuông. Phát hiện là Diệp An Bang gọi tới, hắn nhanh tay nhận lấy. Cha vợ mình nếu không có việc gì sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình. Có thể khiến cho hắn gọi tới, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

– Tô Mộc, làm gì vậy?

Diệp An Bang hỏi.

– Không có việc gì. Đang chuẩn bị đi ăn cơm thôi!

Tô Mộc cười nói.

– Ăn? Giờ này còn chưa ăn cơm! Cháu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng nên biết quý trọng thân thể mình, hiểu không? Không thể bận rộn tới quên giờ giấc được!

Diệp An Bang nói.

– Vâng, cháu biết!

Tô Mộc nói.

– Gọi điện thoại cho cháu là muốn nói cho cháu biết một chút. Bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy đã có người nhậm chức!

Diệp An Bang vừa nói ra lời này, trong nháy mắt, tâm tư Tô Mộc không khỏi thoáng động.

Phía trên xảy ra vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK