Chẳng qua cuối cùng những gì nàng mua sắm đều là vì chuẩn bị cho hắn. Một bộ quần áo Armani, một dây nịt, một bật lửa…Diệp Tích xem như hoàn toàn võ trang cho Tô Mộc, dáng vẻ nàng vô cùng hưng phấn.
Đương nhiên lúc mua sắm cũng thật có ý tứ, ánh mắt mọi người nhìn Tô Mộc với vẻ khác lạ, giống như thầm nghĩ Diệp Tích bao nuôi hắn, bởi vì khí chất của nàng hiện tại thật độc đáo, nhìn qua chẳng khác gì một nữ quý tộc.
Hai người đi mua sắm mãi tới khi màn đêm buông xuống mới chấm dứt, mà lúc này hai người vẫn chưa về nhà Diệp Tích, cùng nhau đi tới một ngôi nhà xa hoa nằm trong khu kiến trúc đứng đầu thành phố Thịnh Kinh. Đứng trước cửa sổ lớn sát đất, nhìn đèn đuốc sáng ngời bên ngoài, rất có hương vị chỉ điểm giang sơn.
Tô Mộc từ phía sau lưng ôm Diệp Tích, hô hấp hương vị độc đáo trên người nàng, trên mặt lộ ra biểu tình say mê.
- Anh biết không, từ khi em quản lý Thịnh Thế Đằng Long, em đã rất ít ở những căn phòng bình thường, đi tới đâu cũng chỉ ở phòng có cửa sổ sát đất. Em không phải muốn khoa trương mình có nhiều tiền, em chỉ muốn thưởng thức mỗi thành thị mà em đi qua. Em biết anh không thể đi cùng em, cho nên em chụp xuống cảnh đêm mỗi thành thị đem về tặng cho anh.
Diệp Tích chỉ vào một phong thư trên bàn, cười nói.
- Thật xin lỗi!
Tô Mộc có chút áy náy nói.
- Không cần nói xin lỗi với em, em biết đây là lựa chọn của anh. Em cũng không phải là cô gái ra đời chưa sâu, còn mang ảo tưởng tốt đẹp đối với thế giới này. Em chỉ cần biết có thể bồi bên cạnh anh như bây giờ là được, đừng quên, nhà của em cũng đi theo con đường làm quan, em cũng không hề trách móc anh. Nhưng anh phải đáp ứng em, bất kỳ là thời điểm nào, chỉ cần em muốn gặp anh, anh cũng phải lập tức xuất hiện.
Diệp Tích xoay người nhẹ giọng nói.
- Tuân lệnh!
Tô Mộc cười nói.
Hai người cứ đứng yên như thế, nhưng rất nhanh Diệp Tích liền phát giác không thích hợp, khi thân thể của nàng bị một cây trường thương đội lên, khuôn mặt nàng liền biến thành đỏ bừng muốn nhỏ máu.
- Anh muốn làm gì?
Diệp Tích lẩm bẩm nói.
- Em nói đi?
Tô Mộc thoáng cười.
- Không cho phép anh làm chuyện xấu, em còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.
Diệp Tích chẳng khác gì con thỏ nhỏ, thật vô tội ngẩng đầu nói, đôi môi thơm gần kề trong gang tấc, vừa dứt lời liền bị Tô Mộc hung hăng hôn lên.
Nụ hôn vô cùng nồng nhiệt!
Ban đầu Diệp Tích còn có chút trúc trắc, rất nhanh đã bị đắm chìm trong nụ hôn kịch liệt. Hai tay nàng vòng quanh cổ Tô Mộc, hai người đứng trước cửa sổ, dưới hàng vạn hàng ngàn đèn đuốc làm nền, trình diễn một hồi hôn môi lãng mạn.
- Đi dạo suốt một ngày, em mệt mỏi rồi, em muốn đi tắm rửa một chút!
Ngay lúc Tô Mộc vừa rời khỏi môi Diệp Tích, nàng đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm. Lại tắm rửa? Không phải em đã tắm ở nhà sao? Đây là làm gì? Tô Mộc bất đắc dĩ nhíu mày, hắn thật sự không muốn ép buộc Diệp Tích bất cứ chuyện gì.
Nhưng ngay lúc Tô Mộc định ngồi xuống ghế, Diệp Tích đột nhiên dừng ngay cửa phòng tắm, ngoái đầu nhìn Tô Mộc, nở nụ cười mị hoặc, làm ra một tư thế cực kỳ khiêu khích.
- Anh có muốn cùng tắm không?
- Ân, tắm…cái gì? Cùng nhau tắm?
Tô Mộc trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Diệp Tích, xác định mình không nghe lầm, dò hỏi:
- Em mới vừa nói gì? Cùng nhau tắm?
- Không nghe rõ thì thôi đi!
Phanh!
Cửa phòng tắm đóng lại, Tô Mộc nhất thời đen mặt:
- Thật sự là tính sai, sao lại bị nàng trêu chọc! Mình cũng thật là, còn hỏi làm gì, đâm lao phải theo lao không phải được rồi. Thật tiếc nuối đi, cơ hội tốt bao nhiêu lại bị bản thân chôn vùi.
Ngay lúc hắn còn đang hối hận, trước mắt lại sáng ngời, đôi mắt nhìn chằm chằm phòng tắm, khóe môi lộ nụ cười xấu xa. Phòng tổng thống thiết kế rất tốt, nếu ông chủ khách sạn ở đây, Tô Mộc nhất định ban thưởng cho hắn.
Mặc dù phòng tắm có cửa, nhưng lại làm bằng thủy tinh, còn là trong suốt. Mặc dù không thấy rõ hoàn toàn, nhưng những đường cong khêu gọi có thể nhìn rõ không sót chút gì.
- Mỹ nhân thật xinh xắn!
Tô Mộc quan sát phòng tắm, trên mặt lộ vẻ say mê hướng tới. Một màn như vậy kéo dài tới lúc Diệp Tích đi ra mới kết thúc, chẳng qua khi Diệp Tích nhìn thấy bộ dáng của Tô Mộc, lại nhìn theo ánh mắt hắn vào cửa phòng tắm, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi.
- Hỗn đản, anh dám rình em?
Diệp Tích lớn tiếng nói.
- Anh không có!
Tô Mộc đúng lý hợp tình nói:
- Anh rình em hồi nào, anh chỉ ngồi ở đây, em tắm rửa trong kia, anh không có rình em, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cũng là quang minh chính đại đó thôi.
- Còn ngẫu nhiên? Còn nhìn một chút? Còn quang minh chính đại! Tô Mộc, anh có cần vô sỉ như vậy hay không!
Diệp Tích kích động, áo tắm phập phồng, nơi ngực lộ ra cảnh xuân, làm Tô Mộc lại nhìn chằm chằm.
- Còn nhìn? Em cho anh nhìn nè!
Diệp Tích quát lên cầm lấy chiếc gối đuổi theo đánh Tô Mộc.
- Không nhìn, sau này tuyệt đối không nhìn!
Tô Mộc vừa chạy vừa nói.
- Như vậy là ý tứ gì? Chẳng lẽ em không đẹp sao? Sau này dám không nhìn!
- Đây không phải do em nói sao?
- Em nói thì được, anh không được nói!
- Trời ạ, em giết anh đi! Anh chịu phận bất hạnh, tùy em xâu xé!
- A!
Diệp Tích không nghĩ tới Tô Mộc đột nhiên đứng lại, nhất thời vô ý chân nàng giẫm trúng áo tắm, nhìn thấy mình sắp ngã nhào xuống đất, đúng lúc này Tô Mộc bước tới ôm nàng vào lòng. Chẳng qua không biết cố ý hay vô tình, bàn tay của hắn đặt lên ngực Diệp Tích nắm lấy ngọn núi cao ngất kia.
Đã nắm thì cũng thôi, hắn còn không tự chủ được nhéo hai cái, chính là lần va chạm này khiến thân thể Diệp Tích mềm nhũn đương trường!
Đêm nay Diệp Tích cũng không hề nghĩ sẽ trở về nhà, nàng chỉ muốn làm một việc, trở thành nữ nhân của Tô Mộc, để Tô Mộc trở thành nam nhân của nàng.
Không phải chỉ là cộng hưởng trên linh hồn, mà là tiếp xúc trên thân thể.
Chàng hữu tình, thiếp hữu ý, giao hòa vào nhau!
- Diệp Tích, em thật sự rất đẹp!
Tô Mộc nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, lẩm bẩm nói.
- Tô Mộc, yêu em đi!
Tuy khuôn mặt Diệp Tích đỏ bừng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Mộc dị thường kiên định, tâm tình khẩn trương của nàng đột nhiên trở nên bằng phẳng, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Tô Mộc, nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn dán sát vào ngực mình, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non.
- Em muốn làm nữ nhân của anh! Chính là hiện tại! Ở chỗ này! Muốn em đi!
Hấp dẫn muốn chết!
Cho tới bây giờ đồng chí Tô Mộc đều không nhận thức lực ý chí của mình cố chấp cỡ nào, càng khỏi nói trong chuyện nam nữ thế này. Nếu không bên người hắn cho tới bây giờ vẫn không hề thiếu nữ nhân. Nhất là cô gái trước mắt, đây là bạn gái quang minh chính đại của hắn, lời như vậy trước kia hắn thật không dám tưởng tượng cho chính miệng nàng nói ra.
Nếu Tô Mộc còn có thể nhịn được, vậy đúng là không bằng cầm thú!
- Diệp Tích, em xác định sao?
Tô Mộc lại hỏi lần nữa.
- Chẳng lẽ anh không được?
Diệp Tích cười vũ mị.
- Lẽ nào lại như vậy, dám khiêu khích phu quân của em, chờ bị thu thập đi! Hôm nay anh sẽ cho em kiến thức, cái gì gọi là Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long Đao!
Tô Mộc biết Diệp Tích đã thật sự quyết tâm, nếu không sẽ không nói ra lời này.
Nên ra tay phải ra tay!
Tô Mộc xoay người ôm Diệp Tích vào lòng, sải bước đi tới bên giường lớn…
Khó nhất tiêu thụ ân mỹ nhân!