Lan Huyên đi theo xuống dưới lầu, bỗng nhiên mất dấu, vừa rẽ một cái đã không thấy người đâu nữa.
Hoa viên của bệnh viện rất lớn, lại nhiều lùm cây, còn thêm trời ập tối, nhất thời rất khó tìm được người.
Lan Huyên nhìn quanh một lượt không thấy người, đành từ bỏ, quay trở về phòng bệnh chờ.
Lan Huyên ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, thuận tay cầm một quyển tạp chí lật mở xem thử. Đợi gần một tiếng Hồ Như Quỳnh mới trở lại Hồ Như Quỳnh vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa đấy cửa vào, vừa nhìn thấy Lan Huyên ngồi trong phòng bệnh liền giật thót.
“Tô, cô Tô, sao cô lại ở đây?”
Hồ Như Quỳnh chột dạ, ánh mắt tránh né.
Lan Huyên khép tạp chí lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Hồ Như Quỳnh: “Cô Hồ, tôi đã đợi cô cả tiếng rồi đấy. Cô Hồ mang thai đứa bé này, nên nghỉ ngơi nhiều vào.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hồ Như Quỳnh thay đối lớn, không dám nhìn Lan Huyên: “Vừa nấy tôi đi vệ sinh, tôi hơi không khỏe nên hơi lâu một chút”
Lan Huyên nhìn chằm chằm Hồ Như Quỳnh, chống tay dưới cằm, mặt còn mang theo ý cười: “À? Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô không?”
“Không cần đâu” Phản ứng của Hồ Như Quỳnh rất lớn, vội vàng từ chối: “Tôi không sao rồi”
Lan Huyên cười sâu xa nói: “Nếu như đã không có việc gì nữa, vậy thì chúng ta nói chuyện tử tế, cô Hồ nói lúc trước tôi đẩy cô?”
“Nào có, là do tôi sợ hãi quá nên mới tưởng nhầm là cô Tô đẩy, là do tôi nhìn nhầm, tôi đã giải thích với mẹ rồi” Hồ Như Quỳnh thay đổi thái độ uy hiếp Lan Huyên lúc ở nhà họ Lục, chuyển sang thành khẩn nói: “Cô Tô, tôi hi vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình”
“Xem ra là cô Hồ đã suy nghĩ kỹ càng, biết được nên lựa chọn thế nào rồi. Chỉ là con người tôi không có khoan dung như cô Hồ được”
Lan Huyên đứng dậy, bước đến trước mặt Hồ Như Quỳnh, lạnh lùng cảnh cáo.
“Sức khỏe Lục Đồng Quân không tốt, nếu như cô làm ra chu) có lỗi với anh ấy, hoặc là chuyện bất lợi cho anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Chỉ cần cô an phận thủ thường, trong khoảng thời gian cuối cùng của Lục Đồng Quân đừng có gây chuyện thì có lẽ sau này còn có thể cho cô ít tiền bồi thường”
Lan Huyên cố ý nói như vậy, dù sao đã biết Hồ Như Quỳnh là người của Lục Minh Húc, vậy thì phải cho bọn họ nghĩ rằng Lục Đồng Quân sắp không xong rồi gì Quả nhiên, Hồ Như Quỳnh không để ý buột miệng hỏi: “Lục Đồng Quân thật sự không xong rồi sao? Anh ta ốm rất nặng à? Bác sĩ Xa cũng không chữa được sao?”
“Mấy bác sĩ đều đã xem rồi, bệnh tình của Lục Đồng Quân quả thật rất nghiêm trọng. Nếu như bác sĩ Xa cũng không có phương án điều trị thì Lục Đồng Quân chỉ còn nhiều nhất là một tháng…”
Lời nói của Lan Huyên bỗng dưng nín bặt, bộ dạng như không cẩn thận mà nhỡ miệng nói ra, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thôi được rồi, cô nghỉ ngơi sớm chút đi, nếu cô đã không có chuyện gì vậy thì tôi về trước đây”
Hồ Như Quỳnh vừa nghe thấy Lục Đồng Quân chỉ còn một tháng nữa, trong lòng mừng thầm, giữ Lan Huyên lại: “Thế Lục Đồng Quân có lập gì đó, như là… di chúc không?”
Còn thật sự mong ngóng sốt ruột chờ Lục Đồng Quân chết thật.
Lan Huyên cười lạnh: “Không bằng đích thân cô đến hỏi xem”
Hồ Như Quỳnh cười khan một tiếng: “Bây giờ anh ta không muốn thấy tôi, tôi ngay cả mặt anh ta còn không gặp được, cô Tô nói như vậy không phải là coi thường tôi sao. Cô cũng đừng trách tôi thực dụng, bây giờ quyền nằm giữ nhà họ Lục nằm trong tay cô Tô, tôi với con là cô nhi quả mẫu, cũng không thể không có thứ gì được. Tôi thì cũng không sao, nhưng đứa bé dù sao cũng mang họ Lục, vẫn mong cô Tô rộng lòng giúp đỡ”
Lời này cũng thật sự thẳng thắn.
Lan Huyên cười mang theo ý vị khó đoán, không nói một lời.
Hôm sau.
Người đến nhà cũ nhà họ Lục thăm Lục Đồng Quân liên tiếp không ngừng.
Âm thầm thăm dò xem có phải Lục Đồng Quân thật sự chỉ còn một tháng nữa hay không.
Cái miệng của Hồ Như Quỳnh cũng nhanh thật.
Những người đến thăm hỏi đều bị ông cụ Lục sai người đưa đến sảnh lớn tiếp đón, nhưng chẳng ai nhìn thấy Lục Đồng Quân.
Chuyện này càng làm người ta tin chắc rằng Lục Đồng Quân sắp không xong rồi.
Sau khi Lục Đồng Quân bị “bệnh nặng”, tất cả sự vụ của tập đoàn Đại Lục đều giao cho Lan Huyên. Mỗi ngày Emily đều mang tài liệu đến nhà cũ, Lan Huyên xử lý ở trong phòng.
Chẳng qua là phần lớn đều do Lục Đồng Quân đích thân xử lý, Lan Huyên ở bên cạnh học tập.
Hai người cả ngày ở trong phòng, gần như không ra ngoài.
Hồ Như Quỳnh ở bệnh viện một ngày lại mặt dày về nhà cũ nhà họ Lục.
Không có một ai nhà họ Lục tiếp đón, người giúp việc trong nhà cũng không coi cô ta là mợ chủ cũ, ai làm việc nấy, Hồ Như Quỳnh cứ như một người trong suốt vậy.
Đừng nói là gặp Lục Đồng Quân, ngay cả Trần Hương Thủy và ông cụ Lục cũng không gặp được.
Trong lòng Hồ Như Quỳnh cực kỳ bực bội, cô ta khát, muốn uống nước liền sai người giúp việc: “Rót cho tôi cốc nước, sau đó chuẩn bị ít hoa quả”
Người giúp việc đang bận việc đang làm dở, dường như không nghe thấy.
Hồ Như Quỳnh càng bực hơn, bước đến trước mặt người giúp việc, dữ dẫn nói: “Tôi bảo cô rót nước có nghe thấy không? Tôi đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Lục đó, sau này là người thừa kế nhà họ Lục, cô dám phớt lờ. ó tin tôi cho cô cút không?”
“Vâng, cô Hồ, tôi đi rót nước liền” Người giúp việc mặt không biểu cảm rời đi.
Hồ Như Quỳnh ngồi trên sô pha, gác chân lên, bộ dạng hung hăng vênh váo chờ đợi.
Không lâu sau, người giúp việc cầm cốc và bình nước đặt lên bàn rồi rời đi.
Hồ Như Quỳnh nhìn chằm chằm cái cốc với bình nước, tức trợn trừng mắt: “Rót nước cho tôi đi, cô có thái độ gì đây? Có tin tôi cho cô cuốn gói không?”
Người giúp việc lại rót nước.
Trong lòng Hồ Như Quỳnh vẫn âm ỉ khó chịu, vừa đúng lúc Hạ Lăng từ bên ngoài bước vào.
Hạ Lăng cứ thế đi qua Hồ Như Quỳnh, đi thẳng lên tầng ba, không ai cản lại.
Hồ Như Quỳnh nghĩ đến mình không lên nổi tầng ba, một thăng ranh con lại có thể lên, trong lòng nhất thời nổi bão.
“Đứng lại”
Hồ Như Quỳnh quát một tiếng, bước sang bên đó.
Hạ Lăng đứng lại, nhìn Hồ Như Quỳnh: “Có chuyện gì?”
“Tôi ngồi ở đó cậu không nhìn thấy à? Sao không có chút phép tắc nào thế, không biết chào hỏi”
Trong lòng Hồ Như Quỳnh rất không hài lòng, một thẳng ranh con cũng không coi cô ta ra gì.
“Không nhìn thấy” Trong giọng điệu của Hạ Lăng còn có mấy phần giống Lan Huyên.
“Thẳng ranh con, ngay cả cậu cũng không đặt tôi vào mắt” Hồ Như Quỳnh càng nổi giận đùng đùng, giơ tay ra định tát Hạ Lăng.
Hôm nay cô ta phải dạy dỗ Hạ Lăng một trận để lấy uy.
Hạ Lăng tránh được dễ như trở bàn tay, con ngươi đen nháy lạnh đi từng chút một: “Tránh ra!”
Một thắng nhóc chỉ mới vài tuổi đầu mà vừa bộc lộ khí thế đã khiến trong lòng Hồ Như Quỳnh hơi hoảng. Khí thế này còn hơi giống với Lục Đồng Quân, khiến cô ta như thể nhìn thấy Lục Đồng Quân vậy.
Đúng là gặp quỷ mà.
Hồ Như Quỳnh bị trấn áp đứng im, đợi đến khi cô ta hoàn hồn, Hạ Lăng đã đi lên rồi.
Ý thức được mình bị một thằng nhóc con dọa, Hồ Như Quỳnh giận quá hóa giận, nói: “Thằng nhóc kia có quan hệ gì với Lan Huyên thế?”