Đọc nhanh ở VietWriter
Thấy Tô Lan Huyên, Tô Lan Ninh sững người, cô ta lại nhìn Tô Khánh Thành đang hút thuốc: “Là các người đến thăm?”
Tô Khánh Thành và Tô Lan Huyên không nói gì, chỉ bình thản nhìn Tô Lan Ninh một cái, hai người trực tiếp ngó lơ cô ta.
Tô Lan Huyên coi như bên cạnh không có người hỏi Tô Khánh Thành: “Cha nghĩ thế nào?”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Xét kinh nghiệm mà cha cùng với dì Tân con quen biết nhiều năm như vậy, nếu bà ấy ra ngoài, lại quấy nhiễu ai cũng không yên lòng, Chu Đức Độ đoán chừng cũng không muốn bà ấy ra ngoài”
Tô Lan Huyên giễu cợt: “Bị đánh sợ rồi à?”
‘Tô Khánh Thành phẫn nộ, đứa con gái này, toàn giẫm lên chỗ đau của ông ta.
‘Tô Khánh Thành tức giận nói: “Cha còn sợ bà ấy? Bọn cha đã sớm ly hôn rồi, bà ấy đội cho cha một cái mũ xanh rì, nên chột dạ nên sợ hãi cũng là bà ấy, sao có thể là cha, bây giờ bà ấy là cô của con, con hi vọng bà ấy ra ngoài?”
“Không hi vọng” Tô Lan Huyên rất thẳng thẳng, cũng không sợ Tô.
Lan Ninh đứng bên cạnh nghe được.
Tô Lan Ninh đứng bên cạnh nghe một lúc, mờ mịt nói: “Cô cái gì?
Tân Chấn Đông muốn nói lại ngừng, sau khi lên xe, suốt dọc đường cũng là mở miệng muốn nói gì đó xong rồi lại nuốt trở lại.
Cuối cùng, Tân Chấn Đông nặng nề thở dài một hơi, một mình ở đó độc thoại.
“Cha với Huệ Mãn từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai người dựa vào nhau mà sống, nhớ lại lúc khó khăn nhất đó, đồ trong thùng rác cũng nhặt ra ăn, có mi in cha và Huệ Mãn đánh nhau với một tên lưu manh, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, Huệ Mãn nhặt một viên gạch vỡ lên ném về phía tên đó…”
Tô Lan Huyên đang lái xe phía trước, Tân Chấn Đông ngồi sau hồi tưởng lại những ngày tháng cực khổ lúc nhỏ của ông ta và Tân Huệ Mẫn.
Hai người xa cách gần bốn mươi năm, huyết thống nối liền, có thể nhìn ra được Tân Chấn Đông vô cùng kích động, lúc nãy rõ ràng là đã khóc.
Tô Lan Huyên không phát biểu cảm nghĩ, xem bản thân mình như khán giả, nghe chuyện ngày xưa.