Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe vậy, trong mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia mừng rỡ, Hạ Lăng chỉ mới có sáu tuổi thôi đã có thể suy nghĩ chu toàn đến vậy.



Đọc nhanh ở VietWriter


Lục Đồng Quân cười vỗ vỗ bả vai Hạ Lăng, ẩn ý nói một câu: “Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Con trai, xem ra cha có thể nghỉ hưu sớm vài năm rồi”.


Hạ Lăng khó hiểu: “Cha?”


“Đi đi, cha chợp mắt một lát, con đi chơi với các ông nội đi. Lần này hai anh em các con rời đi có lẽ một thời gian sẽ không trở về được”



Đọc nhanh ở VietWriter


Nói xong, Lục Đồng Quân nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Lăng cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa đi ra ngoài.


Hai vợ chồng Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa biết Hạ Lăng Hạ Bảo phải đi, trong lòng không nỡ, cả đêm đều lôi kéo hai anh em họ cùng nói chuyện phiếm.


Tô Lan Huyên và An Nhã Hân phụ trách nướng thịt, Lý Thái ở bên phụ giúp An Nhã Hân.


Trương Thanh Tâm bắt gặp Tô Hạo Trần ngồi ở một góc uống rượu, cô cầm thịt nướng đi qua: “Một mình ngồi uống rượu giải sầu làm gì vậy, có muốn tôi uống cùng không?”


“Tránh ra”





Hai tiếng sau, trực thăng bay đến trên một vùng biển rộng, Lục Đồng Quân lên tiếng: “Đến rồi”


Tô Lan Huyên khó hiểu, cô nhìn xuống dưới: “Ở đâu vậy?” Phía dưới chỉ toàn là nước biển, nào có cái đảo nào chứ. Không phải ở dưới đáy biển đấy chứ?


Tô Hạo Trần cũng ngó ra ngoài cửa sổ xem thử, quả thật chẳng nhìn thấy gì, chỉ có nước biển mênh mông vô tận.


Lục Đồng Quân giải thích: “Trên đảo có lá chắn thiên nhiên bao phủ, nếu nhìn từ độ cao này thì chỉ có thể thấy được nước biển mà thôi, đến gần hơn mới thấy được một hòn đảo”


Vạn Hoài Bắc tự hào nói thêm: “Chúng ta còn gia cố thêm một tầng lá chắn khác, lợi dụng từ trường để quấy nhiễu nên cho dù là hệ thống dò xét bằng ra-đa cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nơi này được. Tất cả những con thuyền đến gần đảo cũng sẽ gặp tình huống hệ thống hướng dẫn mất tác dụng, tự động lệch hướng, không thể phân biệt được hướng đi”.


Tô Lan Huyên nghe vậy cảm thấy thật trâu bò: “Ông xã, quay về cho bộ phận kỹ thuật một cái chân gà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK