Tô Hạo Trần nói: “Chị lúc nãy em ôm Tứ Bảo một lát nhưng không biết tại sao lại khóc rồi”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Để chị xem xem có phải đái dầm hay đói rồi không?”
Tô Lan Huyên kiểm tra tả đều khô ráo nói: “Chắc là đói rồi, Hạ Lăng, con đi pha 60ml sữa bột cho em trai uống”
Hạ Lăng nói: “Mẹ ơi, giờ ăn của em trai còn chưa đến, con ôm em đi chơi đã” .
Đọc nhanh ở VietWriter
Thật ra Hạ Bảo ở trong lòng Hạ Lăng không khóc, Tô Lan Huyên biết đứa trẻ này không phải do đói mà có khả năng không thích Tô Hạo Trần ôm, nhưng mà lời này có rất ngại nói ra nên mới nói khéo như vậy.
Nhưng cô phát hiện hình như Hạ Lăng có địch ý đối với
Tô Hạo Trần.
Tô Lan Huyên nhìn ra được, đương nhiên Tô Hạo Trần cũng nhìn ra được.
“Chị, Hạ Lăng không thích em” Tô Hạo Trần cười khổ: “Em tay không quay về cũng không mua quà cho mấy đứa trẻ, ngày mai em đi mua ngay, làm cậu rồi phải có dáng vẻ của người làm cậu” .
“Đừng lãng phí nữa, tụi Hạ Lăng cái gì cũng có” Tô Lan Huyên chuyển vấn đề hỏi: “Hạo Trần em muốn ở phòng nào? Chị cho người đi dọn dẹp”.
“Chị, em muốn quay về nhà họ Tô Tô Hạo Trần nói: “Em họ Tô, đây là nhà họ Lục, cùng với chị ở cùng nhà họ Lục làm sao có thể được chứ!”.
“Hy vọng như vậy? Tô Hạo Trần ở nhà họ Lục một lát rồi đi đến nhà họ Tô. Màn đêm buông xuống.
Lục Đồng Quân vẫn chưa quay về, Lâu Yến Vy cũng không có quay về,Tô Lan Huyên gọi điện thoại không có ai nhận, đúng lúc Bạch Hồng Hoa quay về cô liền hỏi: “Hồng Hoa, Lâu Yến Vy đâu?”
“Hẹn hò” Bạch Hồng Hoa kiệm lời nói. “Cùng ai?” Tô Lan Huyên ò mò: “Vạn Hoài Bắc?” “Lãnh đội trưởng”
Tô Lan Huyên kinh ngạc: “Con bé này một chân đạp hai thuyền sao?”
Nhà hàng nào đó. Lãnh Phú Cường bao cả nhà hàng, đúng là người có tiền.
Nhà hàng lấy hoa hồng làm chủ đề bày trí vô cùng xinh đẹp tinh xảo, tràn đầy lãng mạn, âm nhạc cùng hoa tươi, ánh đèn còn có một anh đẹp trai ngồi ở bàn ăn khiến bầu không khí thật là lãng mạn.