Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Chúng ta có con rồi?


Vượt đường xa xôi đến đây, Lục Đồng Quân chẳng phải là muốn làm ấm người sao?


Sau đó Lan Huyên nói một câu, đừng nói ăn thịt, đến cả uống canh Lục Đồng Quân cũng không uống được.


Hai tay Lan Huyên đè vào lồng ngực Lục Đồng Quân: “Lục Đồng Quân, anh đừng có làm bậy, con gái anh sẽ giày vò em đó.” “Ai dám giày vò em, anh thay em giáo huấn người đó..” Trong chốc lát Lục Đồng Quân không phản ứng kịp. Đợi anh phản ứng lại, biểu tình trên gương mặt của anh vô cùng đặc sắc: “Lan Huyên, lúc nãy em nói gì? Con gái ở đâu ra?” “Nè, ở đây” Lan Huyên kéo tay của Lục Đồng Quân đặt trên bụng của mình, chớp mắt cười nói: “Còn dám làm loạn không?” Biểu tình trên mặt Lục Đồng Quân càng kinh ngạc hơn, tay cũng cứng lại, đáy mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc. Trong chốc lát sự kinh ngạc bao phủ cả khuôn mặt anh tuấn của anh.


“Có, có thai rồi?” Lục Đồng Quân kích động nói lắp bắp.


Lan Huyên gật đầu: “Ừm, em thử mấy lần, có thai rồi” Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm bụng của Lan Huyên, vui đến mức không biết biểu đạt như thế nào, anh cười liên tục, thịt trên mặt muốn nheo lại hết: “Chúng ta có con rồi? Lục Đồng Quân anh có con gái rồi?” Hai tay Lục Đồng Quân sờ bụng của Lan Huyên, anh không dám dùng lực, sợ sẽ làm cục cưng bị thương.


Lan Huyên nhìn dáng vẻ cẩn thận của Lục Đồng Quân, không nhịn được cười: “Em mang thai chứ không phải là bom, nhìn anh kìa” “Đúng vậy, vậy anh sờ xem” Lục Đồng Quân quỳ bên cạnh Lan Huyên, nhìn bụng của Lan Huyên, một người lãnh đạm sắc lạnh như anh ở trước mặt Lan Huyên lại lộ ra một chút ngốc nghếch.


Lục Đồng Quân khẽ sờ bụng của Lan Huyên, rõ ràng không sờ được gì cả nhưng anh vẫn vô cùng vui vẻ, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng.


“Lục Đồng Quân” Lan Huyên khẽ kêu một câu, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng là con của Lục Đồng Quân, trong lòng cô cũng rất hạnh phúc, vô cùng chờ đợi.


Lan Huyên nâng khuôn mặt của Lục Đồng Quân, cúi đầu xuống hôn lên trán anh một nụ hôn: “Em yêu anh.” Ba chữ này không phải là lần đâu Lan Huyên nói, cũng không phải lần đầu Lục Đồng Quân nghe, nhưng đây là lần Lan Huyên nghiêm túc nói như vậy.


Lục Đồng Quân quỳ bên cạnh chân Lan Huyên, kéo tay cô, hôn lên tay cô: “Lan Huyên, em cực khổ rị Lục Đồng Quân đứng dậy, ngồi bên cạnh Lan Huyên rồi ôm cô vào lòng: “Sau này em với con chính là toàn bộ thế giới của anh” Nghe lời ngọt ngào của Lục Đồng Quân, Lan Huyên có hơi lo lắng: “Hạ Lăng và Hạ Bảo, em không yêu cầu anh đối xử bình đẳng với hai đứa, nhưng hai đứa cũng là con của chúng ta, em hy vọng anh…” “Chúng nó cũng là con của Lục Đồng Quân anh, anh bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không thiên vị, đối xử bình đẳng với các con” Lục Đồng Quân nắm tay Lan Huyên nói: “Nếu như em lo lắng, đợi quay về thì anh lập tức đưa hai phần ba tài sản cho Hạ Lăng Hạ Bảo, ngoài ra còn một phần ba cho con gái chúng ta” “Không cần” Lan Huyên không cần tài sản gì của Lục Đồng Quân, chỉ cần thái độ của Lục Đồng Quân: “Em tin anh” Lục Đồng Quân sờ bụng của Lan Huyên, đột nhiên oán giận nói: “Uầy, bây giờ thịt cũng không ăn được” Vừa nghĩ đến mấy tháng tiếp theo không ăn được thịt, Lục Đồng Quân bỗng nhiên rất buồn bực.


Lan Huyên dở khóc dở cười: “Nghiêm chỉnh nào” “Lan Huyên, chúng ta chỉ sinh một đứa là đủ rồi” Lục Đồng Quân nói: “Nghe nói sinh con rất nguy hiểm, nếu như không phải em có thai rồi, anh thật sự muốn cả đời này không có con nữa, dù sao cũng có Hạ Lăng Hạ Bảo rồi” Lan Huyên hừ một tiếng: “Đừng nghĩ rằng em không biết tâm tư của anh, Lục Đồng Quân, em cảnh cáo anh, nếu như ngay cả sức kiềm chế anh cũng không khống chế được, bà đây cho đầu anh mọc đầy sừng, sau đó đá anh.” Từ mang thai đến sinh đẻ, Lục Đồng Quân phải làm hoà thượng ít nhất một năm, ở độ tuổi của Lục Đồng Quân thì chính là lúc dục vọng mãnh liệt nhất, Lan Huyên không thể không cảnh cáo.


Luc Đồng Quân nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Lan Huyên, dở khóc dở cười: “Người phụ nữ ngốc này, bắt đầu từ hôm nay, thời gian của anh đều là của em, Lan Huyên, nằm trong lòng anh ngủ chút đi” “Hả?” Lan Huyên phản ứng lại: “Anh không định về sao?” “Em dẫn theo con gái cưng của chúng ta chạy khắp nơi, đương nhiên anh cũng chạy theo em rồi” Lục Đồng Quân nói: “Đúng lúc, anh vẫn chưa từng đến tổng bộ Thiên Dạ, đến bây giờ anh vẫn không biết vị trí của tổng bộ Thiên Dạ, đi thử một lần cũng không sao” Khóe miệng Lan Huyên giật giật: “Đừng gây chuyện cho em” Bóng Đêm và Thiên Dạ không đội trời chung, Lục Đồng Quân là lãnh đạo của Bóng Đêm, nếu anh đến Thiên Dạ, chuyện này nếu như bị phát hiện thì khó mà lường được.


“Em nghe nói trong Thiên Dạ rất loạn. Em không yên tâm anh đi một mình” Lục Đồng Quân nói: “Đừng lo. Thân phận bây giờ của anh là chồng sắp cưới của em, không có ai cảnh giác đâu.” Lục Đồng Quân dự định dùng thân phận người nắm giữ tập đoàn Đại Lục để đến Thiên Dạ.


Lục Đồng Quân vẫn không lộ diện khi điều hành Bóng Đêm, cũng không có mấy ai biết được gương mặt thật sự của anh, cũng coi như an toàn.


Lan Huyên cũng có chút ích kỷ của chính mình, không nỡ để Lục Đồng Quân quay về, dù sao Tân Nhã Viên còn ở thủ đô nên cô đã đồng ý Lục Đồng Quân đi theo.


Lan Huyên rúc trong lòng Lục Đồng Quân, bắt đầu buồn ngủ: “Phía bên Tân Nhã Viên, anh nói sao?” “Hành tung của anh, ngoại trừ em, không cần giải bày với ai cả” Lục Đồng Quân thể hiện nguyện vọng muốn sống sót của anh.


Lan Huyên nở nụ cười, tràn ngập mãn nguyện mà ngủ trong lòng Lục Đồng Quân.


Tia sáng đầu tiên của sớm mai chiếu xuống mặt đất, Lan Huyên còn đang ngủ say, Lục Đồng Quân không đánh thức cô, cứ như vậy nhìn cô canh chừng cô.


Bởi vì có Lan Huyên nên cả trái tim của anh đã được lấp đầy, anh muốn cho cô mọi thứ tốt nhất.


Đến hôm nay, anh còn nợ cô một buổi hôn lễ.


Nhìn dáng vẻ ngủ say của Lan Huyên, trong lòng Lục Đồng Quân khẽ rung động, anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Lan Huyên.


Khi mà bạn thích một người thì bạn sẽ thấy hôn thế nào cũng không đủ.


Lan Huyên tỉnh lại mở mắt ra, dáng vẻ lười nhác cười với Lục Đồng Quân nói: “Anh yêu, chào buổi sáng” Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy người mà mình yêu, đây cũng là một chuyện rất hạnh phúc.


Lục Đồng Quân cười cười: “Em tính khi nào rời khỏi nơi đây?” “Cái này phải hỏi Lâu Yến Vy” Lan Huyên đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Xong rồi, mấy giờ rồi?” “Chín giờ rưỡi.” “Phải nhanh chóng quay về, bé Bảo chắc tỉnh rš lại quần áo.


Hai người cùng nhau quay về, vào đúng lúc mấy người Lâu Yến Vy đang ăn sáng.


Vì đợi Lan Huyên quá lâu nên bây giờ mới bắt đầu ăn sáng.


“Mẹ, chú Lục” Hạ Bảo nhìn thấy Lục Đồng Quân nên rất vui mừng, sau khi cậu bé tỉnh lại thì Lâu Yến Vy nói Lan Huyên đi gặp Lục Đồng Quân.


Lâu Yến Vy nhìn thấy Lan Huyên dẫn Lục Đồng Quân quay về, cũng không bất ngờ mà cất tiếng chào: “Chào anh rể tương lai” Lúc Lâu Yến Vy nói chuyện cũng đang quan sát Lục Đồng Quân, lúc trước chỉ nhìn Lục Đồng Quân từ xa, nào có lại gần nhìn rõ.


Nhan sắc không cần nói, tuyệt đi người đàn ông đẹp trai nhất cô ta từng gặp, không có ngoại lệ.


Lục Đồng Quân cũng quan sát Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa bên cạnh, cười nói: “Cảm ơn lúc trước thủ hạ lưu tình” ” Lan Huyên chỉnh Lâu Yến Vy cũng cười: “Nếu như không bị ám sát một trăm tám mươi lần, cũng chưa chắc có năng lực phản ứng nhanh nhạy như vậy.


Anh rể, như vậy sẽ gây thù với nhiều người lắm đó, khiến người ra giá ba trăm tỷ đòi mạng anh, hay là anh rể cho em chút tiền, em giúp anh trừ khử ông chủ nhé?” Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân nhếch lên, ngữ khí bất lực: “Tiền trong nhà đều là Lan Huyên quản hết” “Keo kiệt” Lâu Yến Vy cuối cùng cũng biết cái gì gọi là không phải là người một nhà thì không tiến về một cửa rồi, muốn moi tiền từ trên người Lan Huyên là không thể nào. Lục Đồng Quân sau này cũng đừng hòng.


Lan Huyên muốn mở miệng, đột nhiên điện thoại reo lên, là của Tô Khánh Thành gọi đến.


Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân một cái, nhận điện thoại: “Cha, có chuyện gì sao?” Sau lần uống rượu lần trước, Lan Huyên cũng buông bỏ thành kiến và sự oán hận dành cho Tô Khánh Thành, lần này còn đổi miệng gọi một tiếng cha.


“Lan Huyên, mau đến cứu cha, có người muốn giết cha, a…” Sau khi Tô Khánh Thành kêu lên thảm thiết, cũng không còn âm thanh gì nữa, trong điện thoại truyền đến một người phụ nữ: “Lan Huyên, tôi cho cô thời gian nửa ngày, đến lúc đó không tới thì hãy nhặt xác cha cô đi” “Này, cô là ai, nà điện thoại bị ngắt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK