Một người đàn ông coi một người quan trọng hơn mạng sống của mình.
Đây đến cùng là một loại may mắn hay bất hạnh?
Lục Đồng Quân hiện giờ đang nằm ở đó, là một người bạn, những gì Vạn Hoài Bắc có thể làm là cường điệu hóa tình trạng của Lục Đồng Quân, biết đâu có thể khiến hai người họ trở về bên nhau.
Hạ Lăng thực sự không hiểu những chuyện này.
Xa Thành Luân trợn trắng mắt liếc nhìn Vạn Hoài Bắc nói: "Đừng có dạy hư Hạ Lăng, tôi còn đang trồngchờ tháng bẻ kế thừa y bát của tôi đấy. Tuổi còn nhỏ yêu đương sẽ lở chuyên
Anh ta không dễ dàng gì mới gặp được một người có thiên phủ học y cao như vậy. Anh ta vẫn luôn muốn đào tạo Hạ Lăng làm người nổi nghiệp, đương nhiên không thể để cho Vạn Hoài Bắc làm hư “Xa Thành Luân, anh quả ích kỷ rồi. Anh không thể vì để tìm người nối nghiệp mà khiến Hạ Lăng của chúng ta cô đơn đến giả." Vạn Hoài Bắc kéo Hạ Lăng qua "Hạ Lăng, đừng nghe lời anh ta nói." "Này." Hạ Lăng lắc đầu, một bộ dáng ông cụ non nói: "Cháu mới bốn tuổi rưỡi. Các chú bảo cháu tim bạn gái. Làm vậy thích hợp sao?"
Vạn Hoài Bắc nhếch mép nhìn Xa Thành Luân: "Thích hợp không?"
Xa Thành Luân hừ một tiếng, lạnh lùng bỏ đi.
Vạn Hoài Bắc tự cười: "Có vẻ không quá thích hop." "Cháu đi thăm Lục lão đại."
Hạ Lăng bây giờ đã là thành viên của tổ chức Bóng Đêm, bởi vì thiên phủ cực cao, cho dù là Xa Thành Luân hay Lão Tiết đều có ý huấn luyện dạy dỗ cậu bé thành người kế nghiệp.Trong lòng Hạ Lăng. Lục Đồng Quân là thủ lĩnh của tổ chức Bóng Đêm và cũng là người duy nhất câu bé ngưỡng mộ, muốn vượt qua.
Vài giờ sau, Lục Đồng Quân tỉnh lại.
Mở mắt ra người đầu tiên anh nhìn thấy là Hộ
Läng.
Thân hình nhỏ bé của Hạ Lăng bận rộn trong phòng, thấy Lục Đông Quân đã tinh, liền rót một lý nước đưa qua: "Thầy Xa đã nói sau khi tỉnh lại, trước tiên uống một ngụm nước.
Mặc dù Hạ Lăng làm việc rất cần trọng, giống như người lớn, nhưng dù sao cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Khi bàn tay bé nhỏ của Hạ Lăng cầm cốc nước đưa qua, trong lòng Lục Đồng Quân cảm thấy mềm mại khó tả.
Thấy Lục Đồng Quân uống nước rồi mà mỗi vẫn nứt nẻ, Hạ Lăng liền dùng tăm bông những nước làm ẩm mồi cho anh. "Xem ra cháu đã thích ứng với nơi này rồi." Lục Đồng Quân nhìn Hạ Lăng: “Chủ đã phải người đi tìm cha mẹ giúp cháu
Trước đây Lục Đồng Quân đã hứa sẽ giúp tìm kiếm, nhưng Hạ Lăng không ngờ Lục Đồng Quân thực su di tim.Hạ Lăng nhìn Lục Đồng Quân một cái, đặt tăm bông xuống "Cảm ơn Lục lao đạt “Cháu không vui sao?"
Phản ứng của Hạ Lăng rất bình thản.
Hạ Lăng nhìn Lục Đồng Quân: "Từ khi sinh ra đến nay, cháu chưa từng nhìn thấy cha mẹ, không có người nhà, cũng không có vui vẻ hay không vui vẻ "
Giọng nói non nớt nhất nói những lời trường thành hiểu chuyện nhất khiến Lục Đồng Quân đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng.
Một loại cảm giác đau lòng trào ra từ đáy lòng, khiến anh có loại kích động muốn ôm Hạ Lăng vào lòng.
Cuối cùng, Lục Đồng Quân chỉ xoa xoa đầu Hạ Lăng: "Từ nay về sau, đây chính là nhà của cháu, còn chủ sẽ là người nhà của cháu."
Hạ Lăng mim cười: "Cảm ơn Lục lão đại."
Lục Đồng Quân cong môi: "Hạ Lăng, đi tìm Vạn Hoài Bắc lại đây." "Chú muốn hỏi tình hình của cô Tô kia à, cô ấy không sao." Hạ Lăng nhìn Lục Đồng Quân, ngồi trên ghế thở dài nói: "Này, Lục lão đại, trên đời thiếu gì có thơm, hà cớ gì phải tương tư một cành hoa ?"Lục Đồng Quân
Dạy cho đứa trẻ trở nên quá thông minh, người bị thương cuối cùng cũng là mình còn có thể dùng những lời lẽ triết lý như vậy để dạy dỗ anh “Cháu còn nhỏ "
Hạ Lăng bĩu môi, động tác này giống hệt như Hạ Bảo, Lục Đồng Quân có ảo giác như nhìn thấy Hạ Bảo.
Đứa trẻ đó còn tinh ranh hơn cả hồ ly.
Hạ Lăng trưởng thành và ổn định hơn, nhưng đôi khi vẫn có một mặt trẻ con.
Nghĩ đến Hạ Bảo, Lục Đồng Quân cảm thấy đứa trẻ đó cũng là một thiên tài trời sinh, đào tạo tốt nhất định sẽ là một nhân viên ngoại giao xuất sắc. Tổ chức Bóng Đêm đang cần một người như vậy. Đứa trẻ đó thông minh nhanh trí, đáng tiếc là Tô Lan Huyền đã nhận nuôi, anh cũng không thể bắt cóc người về tổ chức Bóng Đêm.
Hạ Lăng đứng dậy nhún vai: "Cháu còn phải đi huấn luyện, Lục lão đại, chúc chủ may mắn."
Lục Đồng Quân: "B
Giọng điệu khinh thường này rất khiến người ta không thoải mái.
Vạn Hoài Bắc nghe nói Lục Đồng Quân đã tình,liền với vàng đi tới: "Lão đại, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Em còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể nhìn thấy anh nữa." Biểu cảm của Văn Hoài Bắc rất khoa trương, vẻ mặt kích dông. “Không chết được." Lục Đồng Quân đen mặt nói: "Đều do chủ ý hỏng bét của câu "Lão đại, chuyện này không thể trách em được. Ai mà biết được sẽ xảy ra tai nạn xe cộ" Van Hoài Bắc lầm bầm.
Lục Đồng Quân nhớ lại tình huống lúc đó, Tô Lan Huyện lái xe của công ty, xe sẽ kiểm tra định kỳ, làm sao phanh có thể không ăn được? "Hệ thống phanh xe không ăn, cậu cho người đi kiểm tra đi." Cập nhật nhanh nhất trên *Truyện88.vip
Về mặt Vạn Hoài Bắc trở nên nghiêm túc: "Lão đại, anh nghi ngờ đây không phải là ngoài ý muốn sao?" "Kiểm tra rồi sẽ biết." Lục Đồng Quân cũng không dám chắc.
Nhưng nếu thật sự là có người gây ra, xe là do Tô Lan Huyện lái, có người muốn nhằm vào Tô Lan Huyền, anh nhất định không thể để yên. "Được." Vạn Hoài Bắc nói: "Đúng rồi lão đại, bácgái và ông nội Lục có gọi điện tới, họ muốn đến thăm "Không cần, hành động quá lớn thì cha con Lực Từ Việt sẽ nghi ngờ n
Vạn Hoài Bắc: "Em đã cử người đi theo dõi hai cha con bọn họ, Bạn họ quả thực đang dò hỏi, nhưng không có động tác gi lớn.
Lục Đồng Quân ý vị sâu xa nói: "Nước trong nhà họ Lục cũng quấy gần được rồi." "Lão đại, anh có muốn thu lưới không?” Vạn Hoài Bắc nghĩ tới điều gì đó nói: "Lão đại, em nghĩ anh nên nghĩ cách vượt qua cửa ải của cô Tô trước. Cô ấy có lẽ đã đoán ra thân phận của anh.
Lúc đó Lục Đồng Quân đang ở trong tình trạng nguy kịch, ông nội Lục và Trần Hương Thủy lo lắng nên đã cùng nhau đi đón Lục Đồng Quân. Lúc đó trận thế ở bệnh viện lớn như vậy, Tô Lan Huyền chắc chắn sẽ đoán được. "Không sao." Lục Đồng Quân ngoài miệng thì thân nhiên như không, nhưng trong lòng lại có chút không dám đối diện với Tô Lan Huyện.
Hạ Lăng ở trong phòng huấn luyện luyện tập bắn súng, lão Tiết bước vào: "Hạ Lăng, đến đây nghỉ ngồi một lát.” Lão Tiết vẫy tay
Hạ Lăng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, tiếptục luyện tập, bản xong viên đạn trong tay mới đi tới: "Lào Tiết, có chuyện gì vậy?"
Trên trán Hà Lăng lấm tấm mó hội, lúc mới tới đảo Hạ Làng gầy như một chủ khi, sau mấy tháng rèn luyện thì đã có da có thịt, khỏe mạnh hơn rất nhiều. "Lúc trước không phải cháu nói muốn tìm em trai sao, lần này có muốn đi nói chuyện với Lục lão đại không?" “Không cần nữa." Hạ Lăng rất muốn đi tìm em trai nhưng lại không muốn em trai mình lên đào: "Sau này cháu sẽ tự đi tìm."
Ở đây huấn luyện rất vất vả, một mình cậu bé chịu khổ là đủ rồi. Đợi đến khi cậu bé trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn cậu bé sẽ có thể bảo vệ được em trai mình. Nếu bây giờ tìm thấy em trai, Lão Tiết chắc chắn sẽ đưa em trai lên đảo. Lão Tiết quả thực có chủ ý này, Hạ Lăng thông minh như vậy, cùng một mẹ sinh ra chắc chắn sẽ không tồi. Hiện giờ trên đảo đang thiếu mầm mống tốt, lão Tiết muốn cướp nhiều hơn. Không đúng... là tìm kiếm những đứa trẻ có thiên phú.