Cô cố ý không nói gì, chờ bên Lục Đồng Quân mở miệng trước.
“Lan Huyên, anh đợi em ở cửa khách sạn, anh đưa em đi một nơi”
Giọng nói êm dịu phát ra từ điện thoại, trong lòng Tô Lan Huyên dâng lên cảm giác khó tả.
Thật ra hai người bọn họ không thể nói ra chiến tranh lạnh, cô cũng không còn ý giận dỗi Lục Đồng Quân, cũng không đáng để giận.
Chỉ là dù sao thì trong lúc đó giữa hai người cũng tồn tại hai mạng người, nếu nói không có cảm nhận gì thì chắc chắn đó là nói dối.
Trước đó hai người cũng quá suôn sẻ, gặp phải ngăn trở chẳng qua cũng chỉ là một chút Hoa Đào vụn mà thôi, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, mấy sự việc vụn vặt đó cũng chẳng đáng là gì. Nhưng ân oán của thế hệ trước thì không xem nhẹ được.
Lục Quang Tông là người cho Lục Đồng Quân sinh mệnh.
Tân Chấn Đông lại là người cho cô sinh mệnh, Tân Chấn Đông hại chết Lục Quang Tông, kết quả này không dễ phân giải. Cho nên tách nhau ra một khoảng thời gian để hai người có thể bình tĩnh, như vậy cũng tốt cho cả hai.
Tô Lan Huyên cúp điện thoại rối nói: “Mẹ, hay là con đưa mẹ về bệnh viện trước.”
“Không cần đâu mẹ tự về được. Con mau xuống lầu đi, con trai mẹ đang chờ, chỉ cần các con hạnh phúc thì lòng mẹ mới được thoải mái”
“Vâng” Tô Lan Huyên cười cưò ấn là mẹ mang bánh bao hấp đến, con cũng nên nể mặt mẹ chứ”
“Nếu con thích sau khi trở về mẹ sẽ tự tay làm cho con ăn. Bánh bao mẹ làm mới thực sự là phải trầm trồ khen ngợi đó nha. Trước đây Đồng Quân rất thích bánh bao mẹ làm”
“Thật sao? Vậy hôm nào mẹ dạy con nha”
“Được, nhất định sẽ dạy”
Tô Lan Huyên mè nheo một lát rồi mới đi xuống gặp Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đang ngồi chờ trong xe, thấy Tô Lan Huyên đi xuống bèn vội vàng xuống xe mở cửa giúp cô: “Lan Huyên”
Chỉ là không gặp nhau vài ngày, khi gặp lại quả thật giống như đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, rõ ràng là vô cùng rung động và vui mừng.
“Anh đưa em đi đâu?” Tô Lan Huyên ngồi xuống và hỏi.
Lục Đồng Quân tỏ vẻ thần bí: “Trước tiên cài dây an toàn vào đã, đến nơi rồi biết”
“Anh với mẹ anh thật là giống nhau, đều thích làm cho người ta ngạc nhiên.”
“Mẹ anh á?”
“Mẹ em” Tô Lan Huyên chỉ ngón tay lên lầu: “Mẹ vừa mang bánh bao đến cho em, còn khoe với em là bà trốn đi bí mật không ai phát hiện, bảo em đừng tố cáo với anh”
Người lớn mà tính trẻ con, càng già càng giống trẻ con.
Lục Đồng Quân nói: “Để anh kêu Hạ Đình đưa mẹ về bệnh viện. Xem ra phải cử thêm vài người trông mẹ mới được.”
Vài ngày không gặp, hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện Tân Chấn Đông và Lục Quang Tông. Nhưng trong lòng hai người vẫn nghĩ về chuyện này.
Sau khi khởi động xe, Lục Đồng Quân đi về phía khu mộ.
Vốn dĩ Tô Lan Huyên cũng không biết là đi đâu, nhưng nhìn thấy xe đang đi tuyến đường đến khu mộ, cô cảm thấy nghỉ hoặc liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái nhưng cũng không có hỏi gì.
Xe vẫn đang đi về phía trước, đột nhiên Lục Đồng Quân mở miệng: “Anh đã tìm được người cố vấn quản lý tài vụ cho cha em năm đó, ông ta đã nhận tội, chính ông ta là người đã động tay động chân trên xe khiến tai nạn xảy ra”
Nghe vậy, lòng bàn tay Tô Lan Huyên lập tức lạnh đi.
“Nói vậy có nghĩa là cha anh không phải do Tân Chấn Đông hại chết sao?”
“Không phải”
Tô Lan Huyên yên lặng, không phải Tân Chấn Đông hại chết, nhưng Tân Chấn Đông vì sợ tội mà đã tự sát.
Nếu không có chuyện này thì Tân Chấn Đông cũng sẽ không chết.
Trong đầu Tô Lan Huyên đang hỗn loạn, tạm thời không suy nghĩ được gì.
Lúc này, bỗng nhiên lòng bàn tay cô ấm lên, là Lục Đồng Quân nắm lấy tay cô: “Lan Huyên, anh biết bây giờ trong lòng em đang rất khó chịu, không có cách nào chấp nhận, anh đưa em đến gặp một người, sau khi em gặp xong tâm trạng sẽ tốt lên thôi”
Sự thật đã chứng minh, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt Lục Đồng Quân che giấu thân phận với cô thì chưa bao giờ anh lừa cô cả.
Khi tới khu mộ, Lục Đồng Quân năm tay Tô Lan Huyên đi thẳng tới mộ của Lệ Thu Uyển.
Tô Lan Huyên nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang quét dọn trước mộ của mẹ cô ở phía xa xa. Có vẻ người đó thấy mệt mệt cho nên ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, còn hái một cành hoa dại đặt trước mộ của mẹ cô.
Người này không phải ai khác chính là Tần Chấn Đông, người đã sợ tội tự sát!
“Đây…” Tô Lan Huyên khiếp sợ không thôi, không phải Tân Chấn Đông đã chết rồi sao?
“.. Sao lại thế này?”
“Lục Đồng Quân, anh mau nhìn xem, kia có phải là đồng chí Tân hay không? Có phải em hoa mắt rồi không?”
“Em không có hoa mắt, kia đúng là cha của em” Lục Đồng Quân nói: “Thật ra cha em là giả vờ chết, đó là vở kịch mà hai người bọn anh cùng nhau dựng lên”
“Một vở kịch?” Tô Lan Huyên càng nghe càng mơ hồ: “Sao lại như vậy?”
“Cha em muốn rời đi, muốn chân chính rút lui chỉ có cách giả chết.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều cho rằng cha em đã qua đời, bất kể là bạn bè hay kẻ thù cũng sẽ không đến gây phiền toái quấy rầy cuộc sống bình yên của ông ấy. Ông ấy sống ở đây chăm sóc phần mộ cho mẹ em, ở bên cạnh mẹ em, đó chính là tâm nguyện của ông Lục Đồng Quân dang tay ra ôm lấy Tô Lan Huyên, hai người cùng nhau nhìn về phía Tân Chấn Đông nói: “Ông ấy là cha vợ của anh, làm một người con rể sao anh có thể không thỏa mãn nguyện vọng của cha vợ chứ?”
Tân Chấn Đông cũng nhìn thấy hai người, ông ta đứng trước mộ của Lệ Thu Uyển vẫy vẫy tay với hai người, sau đó lại ngồi xổm trước mộ, nói chuyện phiếm cùng Lệ Thu Uyển.
Tô Lan Huyên thu hồi lại vẻ khiếp sợ, phất phất tay với Tân Chấn Đông, cũng không có đi qua đó quấy rầy.
Tân Chấn Đông không chết, ông ta cũng đã tìm được cuộc sống yên bình hằng mong ước, đây là một chuyện đáng mừng.
“Lục Đồng Quân, đến cả em mà anh cũng lừa gạt” Tô Lan Huyên giả vờ tức giận, nhéo tai Lục Đồng Quân một cái.
“Bà xã, hạ thủ lưu tình, cha vợ vẫn còn đang nhìn đó” Tuy ngoài miệng Lục Đồng Quân nói vậy, nhưng cũng phối hợp cúi thấp người xuống cho Tô Lan Huyên nhéo tai.
Tô Lan Huyên nhéo rất đau, chính là làm ra bộ dáng: “Ngay cả Tân Kiều Lam cũng biết mà em lại không biết, em không quan trọng bằng Tân Kiều Lam đúng không?”
“Bà xã, oan uổng quá, đây chính là chủ ý của cha em, ông ấy nói phải rèn tính tình cho em, anh không có liên quan gì nha”
“Vậy ý anh là em xấu tính đúng không?”
Lục Đồng Quân: Đây chính là vu khống mà.
Hai người cùng nhau liếc mắt đưa tình và rời đi.
Tân Chấn Đông ngồi trước mộ Lệ Thu Uyển mỉm cười nhìn hai người rời đi. Sau đó ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt ngôi mộ, mắt nhìn ra xa xăm, đều là tưởng niệm: “Thu Uyển, lúc đó chúng ta cũng hạnh phúc và vui vẻ như thế, đều tại anh không biết quý trọng”
Tân Chấn Đông rất hối hận, nhưng kết cục bây giờ ông cũng đã rất hài lòng rồi.
Ít nhất thì Lệ Thu Uyển đã sinh cho ông ta một người con gái, mà con gái ông ta cũng đã tìm được một người chồng hết mực yêu thương.
Ở bên này, Tân Chấn Đông đang cảm khái Lệ Thu Uyển đã để lại cho.
ông ta một người con gái khiến ông ta vô cùng hạnh phúc. Chỉ trong chốc lát chiếc áo bông nhỏ đã có khe hở.
Tân Chấn Đông hợp tác lừa cô, cô cũng tặng lại Tân Chấn Đông một món lễ lớn. Sau khi trở về cô đã đem hòm gỗ lim cùng tất cả bức thư mà mẹ mình để lại mang qua tặng Tân Chấn Đông.
Những bức thư này giống như một con dao đâm vào tim, Tân Chấn Đông đọc xong đã khóc một trận, ôm bia mộ của Lệ Thu Uyển quở trách, nhắc lại: “Người con gái này thật không ngoan, em là người tình kiếp trước của anh đó. Anh thấy so với kẻ thù kiếp trước không kém là bao đâu”
Tô Lan Huyên thấy Tân Chấn Đông khóc vài trận trước mộ của mẹ cô và nở nụ cười yên vui.
Lục Đồng Quân ở một bên run rẩy.
Này không hổ là phụ nữ, người này so với người kia còn ác độc hơn.
Tô Lan Huyên lại quay về biệt thự Nam sơn, người một nhà lại quây quần, ông cụ Lục hận không thể quay về nhà ở ngay lập tức.
Buổi tối, sau khi Tô Lan Huyên ăn uống no say xong lại năm trên sofa uống nước ép sinh tố, chân của cô có dấu hiệu hơi phù, Lục Đồng Quân mát xa giúp cô.
Lúc này Tô Lan Huyên nhận được tin nhắn của Chu Văn Triệt gửi tới, giục cô hỏi chuyện của Tô Lan Ninh.
Lục Đồng Quân thấy cô nhíu mày bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chu Văn Triệt cầu xin muốn thả Tô Lan Ninh” Tô Lan Huyên nói: “Mấy hôm nay em quên béng mất chuyện này”
“Nếu giải quyết xong vậy thì thả Tô Lan Ninh cũng không có vấn đề gì” Lục Đồng Quân nói: “Tô Lan Ninh cũng sắp sinh rồi, cũng bị nhốt lâu như vậy, nếu như không nhớ được, vậy cũng không thể trách chúng ta”
“Anh đồng ý viết đơn lượng giải thả Tô Lan Ninh ra sao?”