Nếu như đưa lên đảo, muốn gặp mặt một cái cũng khó.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Làm cha mẹ, không bảo vệ được chúng nó cả đời, đây cũng là ý của hai đứa nhỏ” Lục Đồng Quân nói: “Trong nhà vẫn còn hai đứa nhỏ nữa, một mình Lan Huyên cũng chăm sóc không hết, đưa hai đứa nhỏ lên đảo cũng yên tâm hơn?
Ông cụ Lục nghĩ đến thời gian dạo gần đây, hai đứa trẻ bị nhắm vào mấy lần, cũng rất lo lắng.
Nhà họ Lục đứng càng cao, càng bị người ta chú ý đến.
Đọc nhanh ở VietWriter
Ông cụ Lục thở dài, sau đó do dự hỏi: “Đồng Quân, Minh Húc đang ở đâu? Có kết quả chưa?”.
Lục Đồng Quân lạnh lùng nhíu mày kiếm, cân nhắc một
lát, nói: “Thời hạn hai mươi năm”
“Hai mươi năm?” Tinh thần ông cụ Lục dường như sụp đổ ngay tức khắc: “Hai mươi năm, cuộc đời của nó xong luôn
rồi.”
Bây giờ Lục Minh Húc khoảng ba mươi tuổi, ngồi trong tù hai mươi năm, lúc ra đã hơn nửa trăm tuổi.
Ông cụ Lục có chút không thể chấp nhận nổi, nhưng cũng không nói giúp với Lục Đồng Quân.
Lần này Lục Minh Húc sai hoàn toàn, còn xem nhẹ nữa, không biết sẽ gây ra hoa gì.
Giọng điệu ông cụ Lục tiu nghỉu: “Chú hai của cháu, vẫn chưa có tung tích?”.
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Ông nội, không còn sớm nữa, ông nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu đưa ông đến núi Hoa Mai."
Hôm đó, Tô Lan Huyên cùng các con ngủ trưa, cô lại gặp ác mộng, chuông điện thoại vang khiến cô tỉnh giấc. Từ trong ác mộng tỉnh dậy, cô ngồi dậy từ từ điều chỉnh tinh thần.
Tam Bảo Tứ Bảo vẫn đang ngủ, Tô Lan Huyên cẩn thận cầm lấy điện thoại đi ra ngoài phòng nghe.
Trên màn hình điện thoại là Lâu Yến Vy gọi đến.
“Chị, có nhớ em không? Em và Hồng Hoa đang nghỉ phép ngoài biển này.”
Trong video, Lâu Yến Vy mặc bikini, thân hình quyến rũ nằm dưới dù che nắng uống nước dừa, cực kì sảng khoái.
Mà ở xa xa còn có trai xinh gái đẹp đang đánh bóng chuyền trên bãi cát, bầu trời xanh lam, nước biển xanh nhạt, trời biển một màu, người đẹp cảnh đẹp, khiến người khác nhìn thấy mà tinh thần vui sướng..