Đọc nhanh ở VietWriter
Lúc này, Tô Lan Huyên đột nhiên phát hiện ra phía trước có một chiếc xe, chính là xe của Lục Minh Húc.
Tô Lan Huyên vội vã tắt đèn pin.
Chiếc xe đậu trước một nhà máy bỏ hoang, chắc là Tần Kiều Lam đang ở bên trong.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Lan Huyên đang nghĩ như vậy thì liền nghe thấy tiếng con nít khóc.
“Tứ Bảo.” Tô Lan Huyên kích động hét lên, đương nhiên là cô cũng không dám lớn tiếng hét và cũng không dám tùy tiện xông vào.
Vì cô nhìn thấy Lục Minh Húc bước ra từ trong nhà máy bỏ hoang đó và đi về phía chiếc xe.
Tô Lan Huyên vội vã kéo Trương Thanh Tâm nấp vào sau đống rơm bên cạnh.
Lục Minh Húc càng lúc càng tiến lại gần, Tô Lan Huyên nín thở, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Tô Lan Huyên đợi Lục Minh Húc rời khỏi đó rồi mới tìm cơ hội lẻn vào trong nhà máy bỏ hoang.
Nhưng vào lúc Lục Minh Húc kéo cửa xe ra và chuẩn bị lên xe thì Trương Thanh Tâm đột nhiên thét lên.
Cô ta vừa thốt ra thì cũng đã hiểu ra được Tô Lan Huyên đang định làm gì rồi.
Trương Thanh Tâm kinh ngạc mở to mắt, hai người phụ nữ trong đống rơm, lại còn ở nơi đồng không mông quạnh, không phải là kích thích mà rõ ràng là quá kích thích.
Lục Minh Húc chau mày, nói một câu “Đúng là mất thuần phong mỹ tục” rồi sau đó bỏ đi.
Anh ta chưa đi xa, xe vẫn chưa được khởi động thì Tô Lan Huyên vẫn không dám lơ là, cô dùng ánh mắt uy hiếp Trương Thanh Tâm bảo cô ta tiếp tục la lên, còn mình thì kéo đống rơm giả vờ như đang làm chuyện đó.
"A!A!"
Trương Thanh Tâm phối hợp với cô, thét lên, cô ta cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, không ngờ lại phối hợp làm chuyện này.