Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 228: Dựa vào thực lựa để chiều chồng


Tô Lan Huyên càng nghĩ càng đau lòng.


Lục Đồng Quân không nhận ra được sự khác thường trong tâm trạng của Tô Lan Huyên, lại nói thêm: “Ừ, anh nhất định phải cưới mẹ đứa bé, chịu trách nhiệm với cô ấy, cho cô ấy một câu trả lời…


Mẹ của đứa bé chính là Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân chắc chắn phải cưới, thế nhưng Tô Lan Huyền lại không biết.


Không đợi Lục Đồng Quân nói xong, Tô Lan Huyền đã quay mặt sang một bên, mặt xám như tro tàn nói: “Xem ra anh với em đã định trước là có duyên nhưng không thể đến với nhau rồi. Lục Đồng Quân, anh cưới cô ấy đi, không cần quan tâm đến em đâu, em sẽ nuôi nấng bọn trẻ, chờ đến khi bọn nó trưởng thành, em sẽ nói cho bọn nó biết, cha của bọn nó rất yêu thương chúng, có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải xa nhau.”


Nói rồi nói, Tô Lan Huyên khiến bản thân mình kích động, tiếp tục nói: “Cuộc sống của mẹ con em rất tốt cho dù em có ăn không ngon mặc không đẹp, cũng sẽ không khắt khe với con của anh, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi nấng chúng nó thành người tài.”


Lục Đồng Quân: “…”


Sao anh lại cảm giác như câu chuyện đang đi lạc đề nhỉ?


Tô Lan Huyên vẫn còn đang đắm chìm trong luồng diễn của mình, thế nhưng lại nghe thấy Lục Đồng Quân nói: “Người anh vẫn luôn muốn kết hôn là em, em chính là mẹ của đứa bé, người vào đêm năm năm trước, cũng là em.”


“Không cần an ủi em đâu, anh có nỗi khổ mà… Chờ một chút.” Tô Lan Huyên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Lục Đồng Quân: “Anh nói gì?”


“Hạ Lăng, Hạ Bảo, là con trai ruột của anh.” Lục Đồng Quân ôm lấy Tô Lan Huyên, cho dù đã trải qua một đêm, thế nhưng vẫn khó mà nén được sự hưng phấn: “Lan Huyên, em thực sự là may mắn mà anh tu luyện mấy đời mới có được, tối hôm qua anh đã tự mình hỏi Tô Lan Ninh. Hạ Lăng và Hạ Bảo thực sự là con của chúng ta, mẹ anh cũng vì biết chuyện này, nên mới gặp Tô Lan Ninh để hạ độc thủ.”


“Chờ một chút, để em suy nghĩ chút đã!” Trong đầu Tôi Lan Huyên hơi loạn xà ngầu lên: “Hạ Lăng và Bé Bảo là con trai của chúng ta? Ha ha, điều này sao có thể, mấy năm trước anh và em còn chưa…


Tô Lan Huyền lại phản ứng kịp lần nữa, khó mà tin được nhìn Lục Đồng Quân: “Người năm ấy, là anh sao?” Việc này quả thực còn máu cún ly kỳ hơn so với phim truyền hình. Đi đi lại lại, người năm đó, vậy mà lại là người ngay cạnh gối hôm nay.


“Là anh.” Giọng của Lục Đồng Quân nồng hậu: “Lan Huyện, cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con thông minh lanh lợi như vậy.”


Tô Lan Huyền vẫn còn hơi ngơ ngác, lúng ta lúng túng nói: “Lục Đồng Quân, việc này cũng thần kỳ quá rồi, làm giám định thân tử đi? Nếu không thì thực sự khó tin quá.”


Ngoài miệng nói là như vậy, trong lòng Tô Lan Huyền thực ra đã tin rồi. Hạ Lăng và Hạ Bảo lớn lên rất giống với Lục Đồng


Quân, cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy Hạ Lăng, Hạ


Bảo là con trai ruột của Lục Đồng Quân.


Chẳng qua khi biết được đoạn ký ức khó chịu nhất kia lại biến thành lần gặp đầu tiên của mình với người yêu, cô có một cảm giác không thể nào nói nên lời.


“Được, anh có thể nói Xa Thành Luân lập tức giám định thân tử cho anh và Hạ Lăng”


Tô Lan Huyền đột nhiên nhớ đến việc Lục Đồng Quân bày mấy thứ phô trương ở trước khu biệt thự kia, hỏi: “Những thứ phô trương ban nãy kia, chính là anh làm để nhận con trai sao?”


“Anh đã nghĩ suốt cả một đêm, chẳng nghĩ ra biện pháp gì tốt cả, chỉ có thể sửa sang lại như vậy thôi.”


“Thô tục.” Tô Lan Huyên chửi thề: “Nếu như anh xách một rương tiền đến, nói không chừng còn hiệu quả hơn một chút đó.”


Lục Đồng Quân: “


“Không phải mang tiền thì càng thô tục hơn à?”


“Em tin rằng ý tưởng của bé Bảo giống như em, anh có tin không?”


“Tin, điểm này của bé Bảo thì giống em thôi.”


Tô Lan Huyên giận: “Lục Đồng Quân, anh đang nói em thô tục đúng không?”


“Không hề, anh đang khen em mà, sinh ra đứa bao cũng không công bằng, Bé Bảo giống em, Hạ Lăng thì giống anh.” Lục Đồng Quân nắm chặt lấy tay của Tô Lan Huyền: “Lan Huyên, khi biết em từ đầu đến cuối đều là của anh, anh cũng là của em từ đầu đến cuối, em có biết trong lòng anh vui biết bao nhiêu không? Anh thật vui khi người kia là em, cũng vui vì người kia là anh.”


Tô Lan Huyền sao lại không vui cơ chứ, việc kia cũng là nỗi đau của Tô Lan Huyên, cũng là chỗ mà cô thấy có lỗi nhất với Lục Đồng Quân, cho dù hai người đều không nhắc đến ngoài miệng, nhưng cũng khó tránh khỏi đôi khi có chút nhạy cảm.


Ai không muốn người phụ nữ của mình sạch sẽ?


Ai lại không muốn người đàn ông mà mình yêu suốt đời này chỉ có mình.


Yêu là có thể bao dung cả ốc đảo, cũng có thể là không thể dung thứ đến cả một hạt cát.


Tô Lan Huyên giơ tay lên, vuốt đôi mắt của Lục Đồng Quân, ngang ngược nói: “Đợi đến khi mắt của anh khỏi rồi, nhanh chóng đi đăng kí kết hôn với em, em nhất định phải để anh viết tên của em lên dòng vợ chồng, từ nay về sau, lấy họ của anh, thêm tên của em, đây là anh nợ em, trễ nợ đến gần sáu năm.”


Lục Đồng Quân nở nụ cười: “Lan Huyên, em đang cầu hôn anh đấy à?”


Kể từ khi hai người quen biết cho tới nay, đều là Lục Đồng Quân cưng chiều Tô Lan Huyên, yêu là sự cho đi và nhận lại, Tô Lan Huyền cũng cưng chiều Lục Đồng Quân một lần.


Lục Đồng Quân học theo bộ dáng già mồm cãi láo trước đây của Tô Lan Huyền, nói: “Chuyện tốt như vậy có thể có mấy lần chứ, Lan Huyền, anh tin rằng em có thể lấy thực lực để chiều chồng”


“Cho anh chút ánh sáng thì anh xán lạn liền đúng không, lại còn làm giả với em.” Tô Lan Huyên giả vờ tức giận đập ngực Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân nắm lấy tay của cô, hai người cười đùa ầm ĩ trên xe, sau đó ôm lấy nhau.


Bởi vì không gian bên trong xe chật hẹp, Tô Lan Huyền đề trên người Lục Đồng Quân, trong lòng Tô Lan Huyền khẽ động, hôn một cái lên trên gương mặt Lục Đồng Quân.


“Dựa vào thực lực để chiều chồng”


“Hai người định ở trong đó luôn hả?” Giọng nói yếu ớt của Xa Thành Luân vang lên bên cạnh xe.


Tô Lan Huyên nghiêng đầu, trông thấy Xa Thành Luân đứng ở bên ngoài cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, nhìn trông rất nghiêm trang. Ánh mắt anh talại dính chặt vào cửa sổ xe, vẻ mặt kia giống như đang nói, hai người cứ tiếp tục, tôi sẽ nhìn các người ân ái tiếp đấy.


Hai ánh mắt kia, chắc chắn là bóng đèn lớn nhất trên đời. Sau khi hai người lên xe, thực sự đúng là đã quên mất


Xa Thành Luân.


Tô Lan Huyên vội vàng đứng lên khỏi người Lục Đồng Quân, ở bên cạnh Lục Đồng Quân đã lâu, cô cũng học Lục Đồng Quân tính mặt dày, không nói gì mà đưa tay xoa xoa gò má của Lục Đồng Quân: “Mặt anh ấy bị dính bẩn, tôi lau mặt cho anh ấy!”


Tô Lan Huyền quay về chỗ của mình rồi ngồi xuống, nhớ tới cửa xe vẫn còn bị khóa, nhanh chóng đưa tay đến chỗ ngồi trước mở cửa xe.


Lục Đồng Quân vô cùng buồn bực, mới vừa có chút phúc lợi, lại bị Xa Thành Luân quấy rối.


Lục Đồng Quân nghe giải thích, trợn trừng mắt liếc nhìn Xa Thành Luân, cho dù mắt có mù thì ánh mắt vẫn sắc bén như trước.


Xa Thành Luân chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, điểm này cực kỳ giống với bộ dạng ngứa đòn kia của Vạn Hoài Bắc.


“Bây giờ là quay về bệnh viện, hay là?” Xa Thành Luân thuận lợi nói lái sang chuyện khác.


Tô Lan Huyền nói: “Quay về bệnh viện.”


Xa Thành Luân nổ máy, đi về phía bệnh viện, nói: “Đúng rồi, hung thủ làm tổn thương đến dì Trần vẫn chưa bắt được, hung thủ lần này không đơn giản, thiết bị theo dõi tầm xa của bệnh viện đều bị động tay động chân rồi.”


Giọng nói của Lục Đồng Quân trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chim nhạn bay qua ắt sẽ lưu lại dấu vết, điều tra từ bên ngoài bệnh viện, chỉ cần là người khả nghi, đều điều tra một chút.”


Thiết bị giám sát ở bệnh viện bị táy máy tay chân, chỉ cần kiểm tra thiết bị theo dõi xung quanh bệnh viện trong phạm vi mấy cây số, nói không chừng sẽ có thu hoạch, nếu không được, vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.


“Được.” Xa Thành Luân nói: “Chuyện này tôi giao cho Hạ Vân làm, cuộc phẫu thuật của anh tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, chậm nhất là thứ sáu tuần này.”


Lục Đồng Quân cũng muốn lấy lại được ánh sáng sớm một chút: “Bảo Hạ Lăng đi điều tra với Hạ Vân, cũng cho Hạ Lăng một cơ hội để rèn luyện.”


Lục Đồng Quân đột nhiên nghĩ đến lời mà Tô Lan Huyền mới vừa nói: “Đúng rồi, em vừa nói có một tin tức xấu, đó là gì?”


Tô Lan Huyền mím môi, nói: “Cha ruột của em không phải Tô Khánh Thành, mà là Tần Chấn Động.”


Nghe vậy, phản ứng của Xa Thành Luân còn lớn hơn cả Lục Đồng Quân, đánh lệch cả tay lái, suýt chút nữa thì đụng phải bồn hoa bên cạnh.


“Kẻ thù không đội trời chung biến thành cha vợ, việc này đúng là máu chó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK