Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Đồng Quân lắc đầu và nói: “Cô ta cần người, tôi cũng cần người, ván cờ chết, dự tính cho trường hợp xấu nhất là liều mạng với cô ta”


Tân Kiều Lam cần Lục Đồng Quân còn Lục Đồng Quân thì cần con trai.



Đọc nhanh ở VietWriter


Đây đúng thật là ván cờ chết.


Ở cửa phòng sách.


Tô Lan Huyên đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người họ, cô rời khỏi đó với vẻ mặt không cảm xúc rồi đến phòng Lâu Yến Vy.


Lâu Yến Vy đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Phú Cường để giải quyết chuyện của Bạch Hồng Hoa.



Đọc nhanh ở VietWriter


Cô ta thấy Tô Lan Huyên đến thì nói với Lãnh Phú Cường: “Đội trưởng Lãnh, chuyện của Hồng Hoa nhờ vào anh cả đấy, chỉ cần Hồng Hoa có thể ra ngoài thì nhất định Lâu Yến Vy tôi sẽ ghi nhớ ân tình này, nhất định tôi sẽ trả cho anh”


Lâu Yến Vy nói xong thì tắt điện thoại và gọi Tô Lan Huyên: “Chị, tối vậy rồi sao chị còn chưa ngủ?”


“Đến tìm em nói chút chuyện” Tô Lan Huyên hỏi: “Chuyện của Hồng Hoa thế nào rồi?”


“Đội trưởng Lãnh nói không có vấn đề gì lớn, anh ấy sẽ giải quyết chuyện này” Lâu Yến Vy nói: “Chị, chuyện gì thế, chị cứ nói đi”


“Chuyện của Tứ Bảo, rất có khả năng là do Tân Kiều Lam làm, chuyện chị cần em làm là..”


Trời đã về khuya.


Nhà họ Lục vẫn bị mây mù bao phủ.


Lại một ngày nữa trôi qua, Tứ Bảo đã mất tích bốn ngày rồi.


Hôm nay đã gần sáu giờ chiều.


Lục Đồng Quân đột nhiên nhận được một tin nhắn: “Thằng bé đang nằm trong tay tôi, muốn cứu thẳng bé thì chín giờ tối nay hãy đến núi Thanh Thái, không được trễ hẹn, chỉ có thể đến một mình”


Lục Đồng Quân nhận được tin nhản thì thần kinh lập tức căng thẳng, quả nhiên đúng với dự đoán của anh, đối phương đã thật sự tìm đến anh rồi.


Lục Đồng Quân lấy chìa khóa xe và lái xe đi ngay.


Bất luận thế nào thì anh cũng phải đưa con trai về.


Cùng lúc đó.


Trần Hương Thủy nhận được điện thoại: “Thắng bé đang năm trong tay tôi, muốn tìm cháu nội của bà về lại thì bây giờ hãy đến cầu Nhị Tiên, chỉ có thể đi một mình, không được nói với ai khác, nếu không thì tôi sẽ giết con tin đấy”


Giọng nói trong điện thoại đã được xử lý, không thể nghe ra được là giọng của ai.


Trần Hương Thủy đã khóc đến sưng cả mắt, khi nghe được tung tích của Tứ Bảo thì liền phấn chấn lại.


“Được, tôi sẽ đến ngay”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK