Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ ăn trong đó rất ngon, lại không phải làm gì chỉ có ăn ngủ rồi lại ngủ ăn, không béo mới lạ”.


“Lần này xem như đội trưởng Lãnh nói lời giữ lời” Lâu Yến Vy thật sự vui vẻ, nhưng vẫn có chuyện không vui: “Hồng Hoa, chúng ta có chuyện phải làm. Chị của tớ mất tích rồi, có người nguy trang thành chị của tớ để giết Trần Hương Thủy, sau đó nhảy xuống sông chạy thoát. Hiện tại chị của tớ ở đâu không rõ, án oan này bị quyết định lên người chị ấy rồi”



Đọc nhanh ở VietWriter


Bạch Hồng Hoa vô cùng bất ngờ, cô ta ngồi trong nhà giam lâu như vậy, vừa mới ra ngoài đã cảm thấy trời đất thay đổi”.


“Lên xe trước đã” Bạch Hồng Hoa cũng không nói những lời vô dụng nữa.


Tô Lan Huyên gặp chuyện không may, chắc hẳn Lâu Yến Vy rất lo lắng.



Đọc nhanh ở VietWriter


Sau khi Lâu Yến Vy đón Bạch Hồng Hoa xong lập tức lái xe đi, mới đi được nửa đường cô ta bèn thuận miệng hỏi một câu: “Hồng Hoa, trong khoảng thời gian này cậu bị nhốt ở đâu? Đội trưởng Lãnh cũng nói anh ta không biết cậu bị chuyển đến chỗ nào?


Ánh mắt Bạch Hồng Hoa xẹt qua một tia đặc biệt rồi nói: “Tớ không biết, tớ vẫn luôn bị bịt mắt”


Lâu Yến Vy cũng không nghi ngờ mà nói: “Chúng ta hội họp với anh rể tớ đã”


Từng giây từng phút trôi qua.


Tô Lan Huyên thành thật ở lại phòng trọ của Lục Minh Húc, không đi đâu cả.


Lúc chạng vạng, cô nghe thấy tiếng chìa khoá đang loạch xoạch mở cửa, thần kinh lập tức căng thẳng, hai tay ôm lấy chân, dựa vào vách tường ở đầu giường. Vào thời khắc Lục Minh Húc đi vào, cô nhanh chóng bày ra vẻ mặt buồn bã.


Trong giây phút Lục Minh Húc mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy.


Tô Lan Huyên giống như con thỏ bị doạ cho sợ hãi, hai mắt hồng hồng, khi nhìn anh ta lại lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu. Ánh mặt trời chiều tà chiểu qua cửa sổ hắt lên người Tô Lan Huyên, giống như làm bật lên một tầng ánh sáng, vô cùng đẹp đẽ.


Lục Minh Húc vẫn luôn biết Tô Lan Huyên rất đẹp, từ trước khi Tô Lan Huyên gia nhập công ty, khi lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô, anh ta đã bị vẻ đẹp của cô làm rung động.


Tô Lan Huyên của trước đây giống như một con nhím, luôn khiêu khích châm chọc anh ta, trong từng câu chữ nói ra đều là bảo vệ Lục Đồng Quân, cũng đã từ chối hợp tác với anh ta vài lần.


Càng là phụ nữ khó chinh phục thì ham muốn chinh phục của đàn ông càng mạnh.


“Chị dâu, đói bụng rồi chứ? Ăn chút gì đi” Lục Minh Húc bước vào phòng. Tô Lan Huyên hỏi: “Hiện giờ bên ngoài thế nào rồi?”





Tô Lan Huyên cấp bách muốn biết tình hình bên ngoài, đem hết tâm tư biểu hiện ra ngoài mặt.


Tất nhiên là cô cố ý muốn để Lục Minh Húc nhìn thấy.


Lục Minh Húc lắc đầu: “Em vẫn luôn bận rộn ở cửa hàng bánh ngọt, cũng không có ghé qua nhà cũ nhà họ Lục, tình hình bây giờ thế nào vẫn chưa rõ ràng. Đợi em đi một chuyến đến nhà cũ xem sao”.


“À” Tô Lan Huyên bày ra dáng vẻ tinh thần uể oải, đau khổ ôm lấy đầu: “Chắc chắn anh ấy rất hận tôi, em hai, chị rất muốn đi tìm anh ấy, chỉ là chị sợ, chị không muốn ngồi tù, chị cũng sợ anh ấy nhìn chị bằng ánh mắt căm hận”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK