Lục Đồng Quân nói: “Những đứa nhỏ đến đảo đều phải tiếp nhận huấn luyện từ lúc ba tuổi. Lúc con đến đảo đã vượt quá tuổi đó rồi”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Cha có biết thương hương tiếc ngọc không vậy, Kawaii là con gái, nhận huấn luyện muộn một chút cũng có sao đâu chứ? Sau này có con bảo vệ con bé là được rồi, bé không cần huấn luyện nữa” .
Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân đang kinh ngạc thì cười trộm, nhỏ giọng nói: “Nhìn đi, điểm này của con còn không phải giống anh à?”
Lục Đồng Quân ưu sầu nói: “Anh bắt đầu nghi ngờ anh sắp bị con trai em soán ngôi mất rồi, bây giờ còn biết không nghe lời anh nữa.”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Làm quen là tốt thôi, vừa vặn anh có thể về hưu sớm một chút”. “Quan trọng là phải phân chia cho bốn đứa nhóc như thế nào đây?”
“Anh lo lắng bốn anh em bọn nó sẽ tranh đoạt tài sản sao?” Tô Lan Huyên nói: “Khó là làm được, soán ngôi thì có thể chứ gia sản đều là của em, tiền là của em tất. Mà tiền trong túi em thì đừng mong em chia cho một phần nào”
Lục Đồng Quân đề nghị: “Nếu không thì chuyển hết tài sản đi, sau đó than nghèo?”
“Đề nghị không tồi, cứ vậy mà làm”
Hai vợ chồng lặng lẽ thảo luận, nhưng mà âm lượng của cái lặng lẽ này đủ để người trong phạm vi vài trăm mét nghe được.
Hạ Lăng không còn lời nào để nói: “Mẹ à, cha mẹ có thể quan tâm một chút đến tâm hồn bé bỏng của con và em trai không hả?”.
Tô Lan Huyên quay đầu cười, híp mắt giả vờ khóc lóc: “Hạ Lăng bảo bối, cha mẹ quả thật rất rất nghèo, sau này chỉ có thể dựa vào anh em các con phụng dưỡng chúng ta mà thôi. Thật nghèo quá đi mất. Mẹ cảm thấy các con có thể xuất đạo lần nữa, đi làm diễn viên hoặc người mẫu gì đó, chắc chắn sẽ hốt bạc”
Hạ Lăng, Hạ Bảo: “..”. Trị giá cả nghìn tỷ mà còn khóc than ư? Hạ Bảo nói: “Mẹ, bọn con không phải là nhóc con ba tuổi”
Hạ Lăng bổ sung: “Chúng con đã gần sáu tuổi rồi” Hạ Bảo: “Mẹ cứ keo kiệt như vậy cẩn thận con dâu chạy mất đấy”
Đúng lúc này, Hạ Đình chạy đến: “Lão đại, phòng tài vụ bên kia cần chi một khoản chi phí huấn luyện, đại khái khoảng ba trăm tỷ, cần mua đồ trang bị một lần nữa”.
Không đợi Lục Đồng Quân mở miệng, Tô Lan Huyên - người có quyền nắm giữa tài chính lớn nhất đã lập tức nói: “Không có tiền, chúng tôi nghèo lắm”.
Lục Đồng Quân cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Cậu thấy rồi đấy, bà xã tôi nói nghèo chính là nghèo, đi tìm Vạn Hoài Bắc tài trợ đi”
Hạ Đình vò đầu: “Ôi, lại tìm anh Vạn sao?”
Gặp phải hai vợ chồng bủn xỉn thế này, ngay cả Hạ Đình cũng đau lòng thay Vạn Hoài Bắc.
“Ông xã, em đói bụng” Tô Lan Huyên vuốt bụng nói sang chuyện khác. Lục Đồng Quân phối hợp vô cùng ăn ý: “Anh đưa em đi ăn chút gì” “Vâng, ông xã” Hai vợ chồng cứ vậy mà rời đi.
Vạn Hoài Bắc bể Tứ Bảo đi lại: “Sao mọi người đều ở đây cả vậy. Hạ Lăng, cháu đến xem thử có phải Tứ Bảo đi xi rồi hay không, thật thối?”
Ha Lăng đưa mắt nhìn, đúng là đi xi thật rồi. Hạ Lăng ôm em trai, nháy mắt với Hạ Đình.