Đọc nhanh ở VietWriter
Nói đến đây, Tô Lan Huyên vô cùng thất vọng ảo não.
Chuyện của Tần Kiều Lam vừa mới được giải quyết, cô không hy vọng Tô Hạo Trần lại xảy ra chuyện gì nữa.
“Em đừng lo lắng, anh sẽ bảo Xa Thành Quân tới xem xem cậu ấy thế nào rồi” Lục Đồng Quân mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái vào, cố tình mà làm như vô ý nói: “Tình cảm của em và Tô Hạo Trần thật là tốt”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Đó là đương nhiên rồi” Tô Lan Huyên nói: “Em lớn hơn Hạo Trần nhiều tuổi như vậy, cũng có thể coi như là tận mắt nhìn thấy Hạo Trần lớn lên từng ngày, cái gọi là chị cả giống như mẹ, nếu mà đặt ở thời ngày xưa thì em cũng được coi là mẹ của Hạo Trần rồi".
Tô Lan Huyên đột nhiên nhận ra một vấn đề, cô nhìn chằm chằm Lục Đồng Quân, không khỏi dở khóc dở cười nói: "Lục Đồng Quân, không lẽ anh nhỏ nhen đến vậy đấy chứ, như vậy mà cũng ghen được sao, bình thường ghen với con trai, bây giờ còn ghen cả với em của vợ nữa. Anh đúng là càng ngày càng vươn lên đấy nhỉ".
“Anh chính là một hũ giấm chua đây” Lục Đồng Quân mỉm cười ôm lấy eo của Tô Lan Huyên, vươn tay chọt vào nách của Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên rất sợ nhột, cô bật cười khanh khách: "Lục, Lục Đồng Quân, đừng làm loạn nữa, ha ha, đừng làm loạn nữa"
Hai người vui đùa với nhau ở trên giường một hồi, Lục
Đồng Quân kéo chăn bông đắp lên người rồi nói: "Ngủ đi"
Vẻ mặt của Lục Đồng Quân nghiêm nghị, mang theo sự
đau thương nặng nề, ông cụ Lục quá đỗi buồn đau mà khóc ngất đi một lần.
Ông cụ Lục đối xử với cô con dâu Trần Hương Thủy y như con gái ruột của mình, người con dâu tốt như vậy lại chết một cách thê thảm khiến ông cụ Lục rất đau lòng.
Trên gương mặt của ai cũng mang đượm nỗi buồn và nhớ nhung.
Đám tang này mãi đến chiều tối mới kết thúc.
Bọn trẻ cũng quỳ trước mộ rất lâu, Tô Lan Huyên nhờ Hạ Đình giúp cô đưa Hạ Bảo và Hạ Lăng trở về nhà trước.