Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi trộm con trai của anh làm cái gì?” Chu Á có chút sợ hãi đám chó Tây Tạng bên cạnh Lục Đồng Quân, nói: “Lục Đồng Quân, chính anh đã đắc tội quá nhiều người mới khiến cho con trai của anh bị bắt cóc. Chuyện này không có quan hệ gì với tôi”


Lục Đồng Quân đứng dậy, anh đi về phía Chu Á với vẻ mặt nghiêm nghị. Bốn con chó ngao Tây Tạng, mỗi con nặng vài trăm cân cũng đứng dậy đi theo Lục Đồng Quân. Đối diện với tư thế đó, chỉ cần người nào nhút nhát một chút thôi là có thể tiểu ra quần.



Đọc nhanh ở VietWriter


Trên sàn đại sảnh này không biết đã bị dính bao nhiêu máu người, sàn nhà vốn màu trắng gần như biến thành màu đỏ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết máu.


Có thể thấy điều gì đã xảy ra với những người được đưa đến trước đó.


Lục Đồng Quân thực sự điên rồi, anh không thèm đếm xỉa gì đến việc gì vì tìm con trai của mình, loại điên cuồng này thật sự khiến người ta hoảng loạn.


Lại có mấy người có thể có dũng khí như Lục Đồng Quân, liều mạng mạo phạm đến tính mạng của nhiều người như vậy, còn dùng phương thức cực đoan này để ép hỏi tung tích của đứa bé.



Đọc nhanh ở VietWriter


“Tần Kiều Lam đâu?”.


“Không biết.” Chu Á liếc nhìn Hạ Đình và nói: “Người của anh đã bao vây chỗ ở của tôi, cô chủ có ở cùng tôi hay không, bọn họ biết rõ ràng”


Hạ Đình nói: “Lão đại, chúng tôi thực sự không nhìn thấy Tân Kiều Lam” Chu Á tự giễu cười: “Lục Đồng Quân, Chu Á tôi không có gì phải giấu giếm. Cô chủ đã chạy trốn từ trước, hiện tại tôi cũng không tìm được cô ấy. Nếu có bản lĩnh, anh có thể tự tìm”.


Nếu một người đã có lòng muốn trốn, thế giới rộng lớn như vậy, thật sự không dễ dàng tìm được.


“Ai dám động đến con trai của tôi, cho dù là chân trời góc biển tôi cũng phải xé xác kẻ đó”


Đôi mắt như chim ưng của Lục Đồng Quân lộ ra vẻ khát máu. “Nếu đã đến đây rồi, vậy thì cứ theo quy trình đi”.


Cái gọi là quy trình chính là đầu tiên phải chịu đựng trận đánh tàn ác của Lục Đồng Quân, sau đó là chịu đòn công kích của bốn con chó ngao Tây Tạng. Nếu vẫn nói rằng đứa bé không có trong tay mình sẽ được coi là vượt qua kiểm tra.


Hai chân Chu Á run lên: “Lục Đồng Quân, có phải anh cố ý giết tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, muốn giết tôi cũng không phải…”.


Lục Đồng Quân không đợi anh ta nói xong đã động tay động chân, một cước đá bay người lên không.


Thật ra bây giờ Chu Á có thật sự cướp đứa bé đi hay không cũng không phải vấn đề, lúc này Lục Đồng Quân chỉ đang trút giận mà thôi.


Chu Á không chịu đựng đến hai mươi phút đã bị khiêng ra ngoài.





Sau khi đám chó ngao Tây Tạng đi ra ngoài, Lục Đồng Quân ngồi trên sô pha châm thuốc: “Cô giáo Lê, nói đi, có manh mối gì? Chỉ cần đưa ra manh mối. Lục Đồng Quân tôi nói được làm được, tôi sẽ tự mình đưa cho cô ba mươi tỷ.”


“Anh Lục, tôi làm vậy không phải vì tiền” Lê Cẩm Tú thầm hít vài hơi, chấn chỉnh lại cách cư xử của mình rồi nhẹ nhàng nói một cách thấu hiểu: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của anh Lục. Đứa bé là tâm huyết của cha mẹ, sau biến cố lớn như vậy chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu lắm. Tối hôm qua tôi cũng bị thứ bên trong hộp dọa sợ, nhưng quan trọng hơn vẫn là phải tìm được đứa bé, anh Lục cũng cần phải chăm sóc thân thể của mình, mắt của anh đều đã đỏ ngầu rồi”.


Lê Cẩm Tú muốn làm một đóa hoa hiểu lòng người, cô ta vừa nói vừa chậm rãi di chuyển đến cạnh người Lục Đồng Quân.


Tâm tư của cô ta quá rõ ràng.


Nói chung những người đàn ông bình thường đều cần một người phụ nữ dịu dàng an ủi khi họ gặp khó khăn, tinh thần nóng nảy, đây cũng là lúc đàn ông dễ mủi lòng nhất.


Tuy nhiên, Lục Đồng Quân là một người đàn ông bình thường sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK