Lục Đồng Quân mỉm cười không nói lời nào, hai người lặng lẽ cùng nhau ngồi ăn bữa đêm, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này.
Đã lâu lắm rồi hai người chưa yên tĩnh bình yên ngồi ăn với nhau một bữa như vậy.
Tô Lan Huyên ăn rất ngon miệng, cô đã ăn hết cả một suất hoành thánh và còn ợ hơi một cái.
“Ăn xong rồi à” Lục Đồng Quân nhìn vẻ mặt hài lòng mãn nguyện của Tô Lan Huyên, trong lòng cũng như bị gió xuân nhẹ nhàng thổi qua vậy, dịu dàng và mềm mại ngọt ngào.
“Xong rồi” Tô Lan Huyên sờ sờ cái bụng của mình.
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Lan Huyên rồi nói: “Hình như đã lớn hơn rất nhiều, cô con gái rượu của chúng ta lớn Tô Lan Huyên trợn tròn mắt nhìn anh: “Đổi lại là ai ăn một bát hoành thánh thì bụng cũng sẽ căng phình lên thôi, bây giờ còn chưa được hai tháng nữa, bọn chúng có thể lớn đến nhường nào, mà còn có thể làm bụng nhô lên được cơ chứ.”
Lục Đồng Quân mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên anh làm cha, chưa có kinh nghiệm”
Nhắc đến con cái, bầu không khí giữa hai người trở nên tốt hơn rất nhiều, Tô Lan Huyên cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
“Đi nào, quay về thôi” Tô Lan Huyên nói: “Đột nhiên nói muốn hợp tác cùng với tổ chức Bóng Đêm các anh, em phải quay về giải thích đàng hoàng với Lâu Yến Vy và cậu mới được”
Chuyện xảy ra tối nay chắc chắn sẽ truyền đến tai của Lệ Quốc Phong.
“Được” Lục Đồng Quân đứng lên: “Ông chủ, thanh toán”
Thanh toán tiền xong, Lục Đồng Quân đỡ lấy Tô Lan Huyên bước lên xe.
Tô Lan Huyên: “Em có tay có chân, cũng không bị tàn tật. Em không cần anh phải đỡ”
“Anh đỡ con gái của anh thôi.”
Tô Lan Huyên nổi giận: “Lục Đồng Quân, anh lợi dụng đụng chạm em đấy à”
Lục Đồng Quân nở nụ cười: “Anh nào dám”
Sau khi ngồi lên xe, chẳng mấy chốc Tô Lan Huyên đã ngủ thiếp đi.
Ăn uống no say cộng với việc chiếc xe rung lắc di chuyển là dễ khiến người ta bưồn ngủ nhất.
Trong xe có bật tiếng nhạc thai giáo nhẹ nhàng du dương, Lục Đồng Quân lái xe, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Tô Lan Huyên đang nhắm nghiền hai mắt ngủ say, trong lòng giống như được lấp đầy vậy, vô cùng than thản dễ chịu.
Trở lại chỗ ở, chiếc xe đã dừng lại, Tô Lan Huyên từ từ tỉnh lại: “Cảm ơn nhé, anh đi về đi”
Đúng thật là… trở mặt một cách vô tình.
Lục Đồng Quân không khỏi dở khóc dở cười: “Lan Huyên, em qua cầu rút ván như thế này, cũng nhanh quá rồi đấy, nửa đêm nửa hôm, em muốn anh trở về đâu đây.”
“Anh muốn về đâu thì về, quay về bên cô tình nhân bé nhỏ Nhã Viên của anh cũng được đấy”
“Vẫn còn ghen à”“
Tô Lan Huyên bước vào nhà mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Lục Đồng Quân nhất quyết mặt dày đi theo vào, Hạ Lăng đã từng nói một câu rất chỉ là chí lý, đối với phụ nữ thì đẹp trai không bằng chai mặt, cứ sống chết lẽo đếo đi theo sau chắc chắn sẽ có tác dụng.
Tục ngữ có câu nói, phụ nữ ngoan thường sợ đàn ông bám riết, chính là đạo lý này.
Lục Đồng Quân cũng rất biết chừng mực, anh dừng lại ở dưới lầu, không có bước lên lầu, tiến độ vừa phải, Tô Lan Huyên dù muốn tức giận cũng không được.
Ngay khi Tô Lan Huyên vừa bước vào phòng ngủ, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa lập tức đi vào, hai người bọn họ hùng hùng hổ hổ mỗi người mang một chiếc ghế đẩu đến và bảo Tô Lan Huyên ngồi lên trên giường, khí thế của hai người như thể đang bức cung nghiêm ngặt vậy.
Lâu Yến Vy: “Chị ơi, Lục Đồng Quân thực sự là người của Bóng Đêm ư?
Bạch Hồng Hoa: “Địa vị của anh ta ở Bóng Đêm là gì ạ?”
“Anh ta đến Thiên Dạ là có mục đích gì?”
“Chuyện hợp tác giữa hai tổ chức là thật hay giả vậy ạ?”
Một loạt những câu hỏi liên tiếp dồn dập đến khiến Tô Lan Huyên dở khóc dở cười, cô không trả lời mà thay vào đó còn hỏi ngược lại: “Hai người cân nhắc suy nghĩ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra thân phận của anh ta hay sao?”
Câu nói này của Tô Lan Huyên lập tức khẳng định suy đoán trong lòng của Lâu Yến Vy là đúng, cô ta vỗ đùi nói: “Chị ơi, anh ta thật sự là lão đại của tổ chức Bóng Đêm sao?”
Tô Lan Huyên không chút nghĩ ngợi gật đầu, sớm muộn gì cũng không thể giấu được chuyện này.
“Trời đất ơi, ảo quá đi mất, Thiên Dạ và Bóng Đêm xích mích bất hòa bao nhiêu năm như vậy, bây giờ lại đi đến bước thành thông gia với nhau rồi ư”
Lâu Yến Vy cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta hiểu ra và nói: “Chẳng trách trước đây anh ta có thể thoát khỏi sự ám sát của em. Anh ta đã bị ám sát hàng trăm thậm chí nghìn lần rồi, khả năng phản ứng này đã được rèn luyện mà ra.”
Tô Lan Huyên lập tức tỏ rõ thái độ của mình: “Ai kết hôn với anh ta chứ, đừng nói linh tinh”
Lâu Yến Vy vô tình vạch mặt: “Trong bụng của chị còn mang thai đứa con của anh ta, còn sống chết cứng miệng nữa”
Bạch Hồng Hoa cau mày nói: “Nếu như chuyện này mà để lọt vào tai Lệ lão đại thì e là ông ấy sẽ bật dậy khỏi giường bệnh mất Câu nói của Bạch Hồng Hoa đã đánh vào đúng trọng điểm rồi.
Tô Lan Huyên nói: “Ngày mai chị sẽ đi đến bệnh viện một chuyến, tự mình giải thích rõ ràng cho cậu biết, với tình trạng bây giờ của Thiên Dạ, chắc cậu ấy sẽ biết phải đưa ra sự lựa chọn như thế nào.”
Lâu Yến Vy đột nhiên nở một nụ cười xấu xa: “Em nghe nói Bóng Đêm vô cùng giàu có.”
Ngay khi Lâu Yến Vy đảo mắt một cái, Tô Lan Huyên đã biết cô ta đang đang nghĩ gì.
“Làm người phải có khí phách ngay thẳng, đói cho sạch rách cho.
thơm, càng không được nhận lấy những số tiền không sạch sẽ”
Khóe miệng của Lâu Yến Vy khẽ giật giật: “Chị ơi, khi chị lừa đảo tiền của em thì khí phách ngay thẳng của chị đã đi đâu hết rồi? Tiền của em cũng là tiền bất chính đấy”
Tô Lan Huyên khẽ ho nhẹ một tiếng, cười gượng gạo rồi nói: “Hai chúng ta là chị em họ cơ mà. Những thứ như khí phách ngay thẳng làm sao thâm tình bằng chị em chúng ta được chứ, nói những điều như vậy, nghe xa cách biết bao”
Lâu Yến Vy: “…
Bàn về tài ăn nói, cô ta không thể nói lại được với Tô Lan Huyên.
Bạch Hồng Hoa nói: “Sau sự việc xảy ra tối nay, Lương Vân Sơn và Ngô Anh Phàm chắc sẽ có những động thái mạnh tay rõ ràng hơn nữa, con chó cuống lên thì sẽ nhảy khỏi tường thôi.”
Tô Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, bây giờ đã muộn rồi, hai đứa em quay về phòng nghỉ ngơi đi”
Tô Lan Huyên chấn chỉnh lại Thiên Dạ từng chút một, hai người này nhất định cảm thấy rất lo lắng, nhưng một khi Tô Lan Huyên thu phục được lòng người, thì chắc chắc sẽ ngồi vững được trên vị trí này rồi.
“Được rồi, chúng ta cũng không sợ gì hết, bọn họ không sợ chết thì cứ việc tới đây” Lâu Yến Vy đứng dậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: “Đúng rồi chị ơi, người lần trước đưa ra một trăm triệu để muốn lấy mạng của anh rể chính là người của Địa Sát đấy ạ”
“Người của Địa Sát ư?” Tô Lan Huyên rất kinh ngạc.
“Ân oán giữa hai tổ chức Bóng Đêm và Địa Sát càng sâu đậm hơn nữa, lúc nào chị hãy nhắc nhở anh rể nên cẩn thận một chút”
Lâu Yến Vy vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng nếu Lục Đồng Quân đã là lão đại của Bóng Đêm, lại còn là người đàn ông của Tô Lan Huyên, thì chắc chắn cô ta sẽ không giấu giếm.
“Được rồi, chị biết rồi”
Càng lúc càng về khuya.
Lúc nãy Tô Lan Huyên đã ngủ ở trên xe, nên bây giờ không ngủ được.
Lục Đồng Quân ở dưới lầu không hề có chút động tĩnh nào, trời lại lạnh như vậy, Tô Lan Huyên cuối cùng cũng phải động lòng trắc ẩn, ôm theo một chiếc chăn bông đi xuống lầu.
Lục Đồng Quân nắm ngủ ở trên ghế sô pha không đắp bất cứ thứ gì trên người, hai tay vòng trước ngực, cửa sổ lại đang mở, từng cơn gió lạnh thổi qua, Tô Lan Huyên còn rùng mình run lên.
Lục Đồng Quân co ro cuộn mình trên ghế sô pha, trông bộ dạng có vẻ rất lạnh.
Tô Lan Huyên bước tới gần, đặt chiếc chăn bông lên trên ghế sô pha: “Tự mà đắp đi, không phải tôi đã tha thứ cho anh, chỉ là vì mối quan hệ đối tác của chúng ta. Nếu như anh bị cảm mà đổ bệnh, việc hợp tác tiếp theo đây cũng bị ảnh hưởng, em là người có tầm nhìn xa trông rộng, sẽ suy nghĩ cho đại cục mà thôi. “
Mãi một lúc sau Lục Đồng Quân vẫn không nhúc nhích, Tô Lan Huyên cảm thấy khó hiểu, anh ngủ say như vậy sao?
Từng cơn gió lạnh không ngừng thổi vào phòng, trong lòng của Tô Lan Huyên thầm nghĩ, thôi bỏ đi mặc kệ đi, không chấp nhặt với Lục Đồng Quân làm gì.
Tô Lan Huyên đi tới đóng cửa sổ, lại đắp chăn cho Lục Đồng Quân.
Dưới ánh đèn mờ mờ yếu ớt trong phòng khách, Tô Lan Huyên ngắm nhìn khuôn mặt của Lục Đồng Quân, hơi có chút sững sờ, không nhịn được liền đưa tay ra sờ vào khuôn mặt của Lục Đồng Quân.
Đầu ngón tay của cô vừa chạm vào, anh đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của cô, Tô Lan Huyên không hề có chút cảnh giác nào, đã bị Lục Đồng Quân kéo tới trước ngực, lập tức bị Lục Đồng Quân ôm trọn vào lòng.
“Lục Đồng Quân, anh lại chơi em”
Tô Lan Huyên lúc này đã kịp phản ứng lại, Lục Đồng Quân đang giả bộ ngủ.
Tô Lan Huyên vùng vẫy muốn đứng dậy, Lục Đồng Quân lại ôm chặt lấy không chịu buông ra: “Lan Huyên, lạnh”
“Thấy lạnh thì đắp chăn vào đi” Tô Lan Huyên tức giận nói: “Buông em ra nhanh”
“Không” Lục Đồng Quân nắm lấy tay của Tô Lan Huyên, gãi gãi làm cô cảm thấy ngứa ngáy nhột nhột.
“Đừng làm loạn, em thực sự, thực sự tức giận rồi đấy, ha ha, nhột quá, dừng tay lại nhanh.”
Tô Lan Huyên không nhịn được cười, cô sợ nhất là bị cù, hai người cùng nhau cười đùa ở trên ghế sô pha.
Hai người đang đùa giỡn âm T, Lục Đồng Quân đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Lan Huyên đang ở dưới thân mình, trong đầu anh lóe lên những thước phim đã dính đầy bụi bặm từ rất lâu về trước.
Đó là cảnh tượng mấy năm trước khi anh bị người ta cho uống thuốc và bắt nạt cô gái đó.