Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi Lục Minh Húc gọi tên cô ta qua điện thoại: “Tần Kiều Lam, hãy mau chóng rời khỏi đi, đừng sinh sự thêm nữa.”



Đọc nhanh ở VietWriter


Tim Tô Lan Huyên đập lên thình thịch, là Tần Kiều Lam, đúng là cô ta đã bắt cóc con trai cô.


Vừa hay lúc đó có tiếng trẻ con truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, là Tứ Bảo.


Tô Lan Huyên mừng rộn lên, con trai cô đang ở trong tay của Tần Kiều Lam, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì trái tim cô đã thốt lên đến tận cổ.



Đọc nhanh ở VietWriter


Tô Lan Huyên liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định phải bình tĩnh, vì Tứ Bảo, nhất định phải khống chế tâm trạng của mình.


Sau khi không ngừng tự làm công tác tư tưởng với bản thân thì tâm trạng của cô mới từ từ ổn định lại.


Lục Minh Húc ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Tô Lan Huyên đang nằm trên giường, Tô Lan Huyên nhắm mắt giả vờ ngủ, anh ta không phát hiện ra có điều gì bất thường.


“Tôi không rãnh nghe anh dạy đời đâu, bây giờ Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đã trở mặt với nhau, sao tôi có thể bỏ qua màn kịch đặc sắc như thế chứ?” Tiếng cười đắc ý của Tần Kiều Lam truyền ra từ điện thoại, cô ta nói: “Tôi phải đích thân tìm ra Tô Lan Huyên, đưa cô ta đến trước mặt Lục Đồng Quân, nhất định sẽ rất thú vị”


“Cẩn thận chơi lửa có ngày phỏng tay đó” Lục Minh Húc nói: “Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp với cô, cô có tiện ra gặp tôi không?”


“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được?” Tần Kiều Lam tỏ vẻ không muốn gặp anh ta lắm.


“Một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ qua chỗ cô” Lục Minh Húc nói xong thì tắt máy. Tô Lan Huyên căng thẳng, Lục Minh Húc muốn đi tìm Tần Kiều Lam, cuối cùng


thì cô cũng đã đợi được cơ hội rồi.


Lục Minh Húc liếc nhìn Tô Lan Huyên đang nằm trên giường, đưa tay ra, đang định sờ lên mặt cô.


Tô Lan Huyên giả vờ gặp ác mộng rồi đột nhiên tỏ vẻ kích động và nói mớ: “Lục Đồng Quân, đừng giết em, em không có giết mẹ, tin em đi, tin em đi.”


Lục Minh Húc nghe thấy những lời nói mở đó thì cười lạnh lùng một tiếng, giữ tay lại giữa khoảng không rồi lẩm bẩm một mình: “Em cũng muốn xem thử có phải Lục Đồng Quân đã thật sự hận chị đến thấu xương không và cũng muốn để chị thấy được rốt cuộc chị lựa chọn người đàn ông đó là đáng hay là không đáng.”


Tô Lan Huyên giống như đang bị trói chặt trong cơn ác mộng, không sao tỉnh dậy được, Lục Minh Húc gọi cô mấy tiếng, lúc này Tô Lan Huyên mới giả vờ làm ra vẻ như đang nỗ lực tỉnh lại từ cơn ác mộng rồi hét lớn lên: “Tin em đi!”


Tô Lan Huyên thảng thốt ngồi trên giường, Lục Minh Húc dịu dàng quan tâm: “Chị dâu, gặp ác mộng sao?”.


“Ừm” Tô Lan Huyên mơ màng gật đầu rồi đau khổ nói: “Chị mơ thấy Lục Đồng Quân muốn giết chị, chú hai, em đưa chị đến gặp Lục Đồng Quân đi, chị muốn giải thích rõ với anh ấy.”


“Chị dâu, bây giờ anh cả đang rất giận, nếu chị tùy tiện xuất hiện thì em lo sẽ không có lợi cho chị đâu” Lục Minh Húc nói: “Hay là em về thăm dò ý của anh cả trước rồi mới quyết định có nên đến gặp anh ấy hay không?”


“Được!” Tô Lan Huyên tỏ ra không có chủ ý, mặc cho Lục Minh Húc sắp xếp, cô nói: “Chị nghe em hết, em mau đi tìm Lục Đồng Quân đi”.


Tô Lan Huyên làm như vậy là để cho Lục Minh Húc càng tin tưởng cô hơn nữa. “Ừm” Lục Minh Húc giả và an ủi Tô Lan Huyên vài câu rồi ra ngoài. Anh ta không hề đi tìm Lục Đồng Quân mà lái xe đi tìm Tần Kiều Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK