Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Yến Vy lần này chịu không ít vết thương ngoài da, bầm tím từng mảng từng mảng nhìn thấy mà vô cùng đau xót.


Lâu Yến Vy nằm trên sofa mặc ý cho Tô Lan Huyên xử lý: “Chị, mắt chị sao lại đỏ như vậy?”



Đọc nhanh ở VietWriter


“Cát bay vào mắt thôi, vừa nãy dụi đỏ mắt” Tô Lan Huyên hỏi: “Lãnh đội trưởng khi nào đến?”


“Chuyện trong cục của bọn họ cần làm theo quy trình, dự đoán là sớm nhất cũng là buổi chiều ngày mai” Lâu Yến Vy nói: “Chị, ngày mai em cùng với Lãnh Phú Cường cùng nhau đi, đến lúc đó em xảy ra chuyện gì chị nhất định phải mời luật sư giỏi nhất cho em, để em bớt ngồi tù mấy năm”


Tô Lan Huyên phất tay: “Nhân lúc em còn chưa vào đưa tiền giới thiệu luật sư cho chị”



Đọc nhanh ở VietWriter


Lâu Yến Vy trừng to mắt: “..”. “Chị, chị có phải chị ruột của em không?” “Không phải chị ruột đâu.”


“Đều nói anh em tính toán rõ ràng, nếu như chúng ta không phải là chị em ruột vậy thì đừng có tính toán kỹ như vậy nha” Lâu Yến Vy bày ra dáng vẻ giữ của đẩy tay của Tô Lan Huyên lẩm bẩm nói: “Lúc trước chị mượn tiền của em nhưng chưa trả lần nào”.


Tô Lan Huyên búng tay vào đầu Lâu Yến Vy: “Dạo này đầu óc cũng lanh lợi nhỉ, học được cách chơi chữ rồi. Trả tiền? Em đừng có mơ, em chỉ còn lại người thân là chị thôi, gia tài nhỏ của em không cho chị thì cho ai?”


“Chị, chị giàu như vậy rồi còn thèm khát chút tiền mọn của em?” Lâu Yến Vy lắc đầu như trống bỏi nói: “Không đưa”.


“Nhìn cái dáng vẻ mê tiền đó của em kìa, chị mới không tin em nguyện ý vào trong đó mấy năm” Tô Lan Huyên dán miếng cao cuối cùng nói: “Đừng có nghĩ linh tinh, lỗi em phạm có gì to tát đâu? Đừng có tự dọa bản thân mình, chị đảm bảo em sẽ không ngồi tù.” .


“Chị, chị thật tốt, đến đây, hôn cái nè” Lâu Yến Vy nói liền ôm cổ của Tô Lan Huyên hôn lên: “Đây là nụ hôn đầu của em”


Tô Lan Huyên vui vẻ buộc miệng nói: “Chị tin em mới là lạ, em với Vạn Hoài Bắc đều hôn rồi còn nói gì mà nụ hôn đầu”


Lời này vừa thốt ra cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.


Lâu Yến Vy kích động đến suýt chút nữa nhảy từ ghế sofa lên: “Má nó, em đi tìm tên công tử bột tính sổ”


“Yến Vy” Tô Lan Huyên nhanh chóng giữ người lại: “Vạn Hoài Bắc đều bị thành như vậy rồi, chị nghe nói một nửa vết thương trên người anh ta có một nửa là do em tạo thành, em còn đánh nữa thì lỡ như đánh phế người ta luôn cẩn thận là em phải nuôi cả đời đó”


“Anh ta nằm mơ đi” Lâu Yến Vy ngồi xuống: “Đó là do anh ra tự chuốc lấy ai bảo anh ta cứng miệng”.





Tô Lan Huyên nhìn cả người toàn vết thương của Lâu Yến Vy, trong lòng cũng vô cùng đau lòng cô nghiêm túc nói: “Lâu Yến Vy, sau chuyện này thì cùng với chị đi về thủ đô sinh sống đi, sau này chị chăm sóc cho em”


“Chị cái này là chị nói đó, phải giữ lời nha”.


“Được.” Tô Lan Huyên nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của Hồng Hoa sẽ sớm giải quyết được, em đừng lo lắng”


Trời sắp sáng rồi, cả một đêm bị giày vò nên người cũng bức bối.


Tô Lan Huyên rời khỏi phòng của Lâu Yến Vy, đúng lúc Lục Đồng Quân từ bên ngoài quay về.


“Anh ra ngoài làm gì, muộn như vậy mới quay về?” “Vận động xương cốt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK