Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cơn gió mạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến Tô Khánh Thành lạnh tới nỗi rùng mình, ông ta rất ngạc nhiên khi thấy cánh cửa không đóng.



Đọc nhanh ở VietWriter


Ông ta nhớ là đã đóng cửa trước khi đi ngủ rồi mà.


Tô Khánh Thành co ro người đi tới đóng cửa thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay trên cánh cửa.


“A, có ma”.



Đọc nhanh ở VietWriter


Tô Khánh Thành giật mình. “Là con đây”.


Tô Hạo Trần đẩy cửa bước vào, cậu ấy mặc một chiếc áo gió tối màu nhìn rất có khí chất của ông chủ bãi biển.


Gió thổi tà áo bay phất phới.


Tô Khánh Thành ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Tô Hạo Trần thì cảm thấy đó là một con sói con đã trưởng thành.


Tô Hạo Trần không còn là một cậu thiếu niên ốm yếu nằm trên giường bệnh nữa, cậu ấy đã trưởng thành hơn, trong mắt cậu ấy có sự dữ tợn của một người đàn ông.





Tô Khánh Thành: "..” .


Cho dù là Tô Hạo Trần trước đây hay Tô Hạo Trần của hiện tại thì Tô Khánh Thành chưa bao giờ nghe thấy một câu nói tốt đẹp từ miệng của cậu ấy.


Tuy nhiên, lời nói bây giờ tuy khó nghe nhưng không còn nghiêm khắc như trước nữa, hở chút là la mắng và gọi thẳng tên của ông ta ra.


Tô Hạo Trần bước lên lầu, Tô Khánh Thành hỏi: “Có muốn ăn khuya không? Vừa lúc cha đói bụng nên nấu hơi nhiều, nếu ăn thì để cha đem lên phòng cho”


“Không cần đâu” Tô Hạo Trần đứng trên cầu thang nhìn


Tô Khánh Thành: “Tốt nhất là cha cũng đừng ăn nữa. Cha đã lớn tuổi rồi, ăn uống thất thường thì nên cẩn thận kẻo vào viện nằm đó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK