Hạ Bảo hơi xem thường, bĩu môi, nói: “Chú, chú đã già lắm rồi mà còn muốn cháu gọi là anh sao?”
Tô Lan Huyên nghe cậu bé nói vậy thì suýt chút cười lên thành tiếng.
Lục Đồng Quân thật sự đã ba mươi mấy tuổi rồi, bảo một cậu bé mới hơn bốn tuổi gọi là anh thì chẳng phải là cưa sừng làm nghé sao?
“Tôi già vậy sao?” Lục Đồng Quân nói với giọng hơi bực bội.
Dù sao thì anh cũng mang mặt nạ, không ai thấy được biểu cảm của anh nên Tô Lan Huyên cũng không biết Lục Đồng Quân đang vui hay đang giận, cô nói: “Tổng giám đốc Lục, tài liệu chính thức ghi anh đã ba mươi bốn tuổi, đã lên hàng ba rồi đấy.”
Lục Đồng Quân đột nhiên im lặng làm Tô Lan Huyên còn tưởng mình đã nói sai gì rồi, cô cẩn thận quan sát Lục Đồng Quân thì đột nhiên nghe anh nói: “Quán này nhé.”
Tô Lan Huyên nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Đồng Quân thì nhìn thấy bên cạnh là một nhà hàng biệt viện.
Ăn cơm ở đây sao?
Dốc hết tiền túi của cô ra cũng không đủ nữa.
Tô Lan Huyên nuốt nước bọt rồi nói: “Tổng giám đốc Lục, anh gài khách cũng hơi quá tay rồi đấy, tôi e đến lúc đó tôi không trả nỗi tiền thì cả ba chúng ta đều sẽ bị giữ lại mất.”
Lục Đồng Quân nhích môi và nói: “Không phải ba mà là cô và cậu nhóc này.”
Cũng đúng, ai mà dám giữ Lục Đồng Quân lại chứ.
“Ra cốp xe lấy xe lăn ra đây đi.”
“Gì cơ?” Tô Lan Huyên nhất thời không kịp phản ứng.
Lục Đồng Quân đưa chân ra và nói: “Tôi bị què, cô từng thấy người què tự đi vào bao giờ chưa?”
“Rõ ràng là anh giả…” Tô Lan Huyên nghĩ đến việc Lục Đồng Quân không thể để lộ chuyện bị què của mình nên đã đi lấy xe lăn và nói: “Vâng.”
Cô vừa đặt xe lăn xuống thì Lục Đồng Quân đã ngồi lên và nói: “Đẩy vào trong đi.”
Anh đang xem cô như Hạ Đình để sai bảo sao?
Hạ Bảo đảo mắt, nhanh nhảu đứng vào sau xe lăn, cười khì khì và nói: “Chú à, để cháu đẩy chú nha.”
Xe lăn rất nhẹ, lúc đẩy không mệt chút nào.
Tô Lan Huyên mỉm cười và nói: “Bé Bảo, đẩy cẩn thận, đừng đẩy chú nhào xuống mương đấy nhé.”
“Chị yên tâm đi, em sẽ thật cẩn thận.”
Tô Lan Huyên đi phía trước, mặt Lục Đồng Quân nặng trĩu nhưng anh mang mặt nạ nên cũng không có ai nhìn thấy được sắc mặt của anh, anh chỉ có thể ấm ức một mình mà thôi.
Hạ Bảo cười hehe, hứ một tiếng rồi nói: “Còn nói là không muốn theo đuổi chị của cháu, đã dùng đến cả khổ nhục kế rồi mà. Hứ, chị là của cháu, cháu sẽ không nhường cho chú đâu.”
Hạ Bảo cảm thấy Lục Đồng Quân còn giỏi diễn hơn cả cậu bé, giả què ngồi xe lăn.
Cậu bé không thể để Lục Đồng Quân tiếp cận chị của mình được.
Lục Đồng Quân: “…”
“Nhóc con, lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn giành phụ nữ với tôi sao?”
“Xem đi, thừa nhận rồi đúng không nào?” Hạ Bảo hứ dài rồi nói: “Nếu đã như thế thì chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đi, đừng nói đứa trẻ như cháu ăn hiếp chú, không được chơi xấu đâu.” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Lục Đồng Quân không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ anh lại trúng kế của cậu bé này, còn phải cạnh tranh công bằng với cậu nhóc nữa chứ.
“Tổng giám đốc Lục, Bé Bảo, hai người mau lên đi.” Tô Lan Huyên đứng phía trước gọi, cô nào biết hai con người đó đang ghen tuông, tranh giành nhau sau lưng mình đâu.
“Em đến ngay đây chị ơi.” Hạ Bảo cũng rất khỏe, cậu bé đẩy Lục Đồng Quân chạy thật nhanh về trước.
Cậu bé cố tình đẩy anh đi qua những chỗ không bằng phẳng, hễ chỗ nào có gạch đá, chỗ nào lổm chổm thì Hạ Bảo sẽ đi vào chỗ đó.
Lục Đồng Quân bị tròng trành đến ê cả mông, anh đường đường là người cầm quyền của tập đoàn Đại Lục mà lại bị một đứa trẻ hơn bốn tuổi chơi khăm, nếu đồn ra ngoài thì chắc sẽ thành chuyện cười thế giới mất.
Anh còn không thể so đo với cậu bé nữa.
Cả đời này Lục Đồng Quân cũng không thể nào ngờ tình địch của mình lại là một cậu bé miệng còn hôi sữa nhưng lại giảo hoạt như một con hồ ly.
Lục Đồng Quân đặt bàn, ba người họ vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, tất cả đều là những món nổi tiếng của nhà hàng này đương nhiên không cần nói giá cũng biết đắt.
Chỉ tính phí phục vụ của nhà hàng này không thôi thì đã bằng phí sinh hoạt mấy tháng của Tô Lan Huyên rồi.
Hạ Bảo thật sự đói bụng nên cậu bé đã ăn rất nhiều, sau khi ăn uống no say thì bắt đầu chọc tức Lục Đồng Quân. Cậu bé bưng chén lên, múc một muỗng trứng hấp đút cho Tô Lan Huyên rồi nói: “Chị, a, há miệng ra nào.”
Sao Tô Lan Huyên có thể không hiểu ý của Hạ Bảo, cô cũng vui vẻ phối hợp với cậu bé.
Cảnh tượng đó thật khiến người ta hơi có cảm giác như đang khoe tình cảm trước mặt người khác.
Hạ Bảo chẳng khác gì niềm vui nhỏ của Tô Lan Huyên, từ khi cô nhận nuôi Hạ Bảo thì nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên nhiều hơn.
Hạ Bảo đút Tô Lan Huyên ăn xong thì còn tỏ ra rất bình thường, sau đó lên mặt với Lục Đồng Quân: “Chị thích ăn những món mà cháu đút.”
“Trò vặt vãnh.” Lục Đồng Quân lạnh lùng hừm một tiếng rồi nói: “Tô Lan Huyên, đẩy tôi vào nhà vệ sinh đi.”
Tô Lan Huyên trợn tròn mắt và nói: “Tổng giám đốc Lục, chẳng phải anh có thể tự đi sao? Hơn nữa nam nữ khác biệt, tôi cũng đâu thể vào nhà vệ sinh nam được.”
Đâu còn là con nít ba tuổi đâu mà đi vệ sinh cũng cần có người đi theo.
Lục Đồng Quân chậm rãi nói: “Nhà hàng biệt viện có quá nhiều người quen nên không tiện lắm, nếu như cô không cần tiền thưởng cho tháng sau thì cũng có thể…”
“Tôi đi.”
Tô Lan Huyên liền đứng dậy đẩy Lục Đồng Quân đi.
Bây giờ cô đang thiếu tiền, nuôi thêm một đứa trẻ thì việc gì cũng cần dùng đến tiền, cô không thể chê tiền.
Hơn nữa, những người ra vào nhà hàng biệt viện đều là những nhân vật có tiếng tăm, nếu như để người ta phát hiện ra Lục Đồng Quân đang giả què thì thật sự sẽ rất phiền phức. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Lục Đồng Quân đắc ý nhích môi cười với Hạ Bảo.
Hạ Bảo tức giận nói: “Chú nói dối.”
Lục Đồng Quân nhìn sang Tô Lan Huyên và nói: “Gấp lắm.”
Tô Lan Huyên cũng không quan tâm Lục Đồng Quân có giở trò bịp bợm hay không, cô nghiêm nghị nói với Hạ Bảo: “Bé Bảo, em hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, chị và chú sẽ quay lại ngay.”
Hạ Bảo vẫn nghe lời của Tô Lan Huyên, cậu bé bĩu môi rồi nói: “Dạ vâng.”
Dù cảm thấy ấm ức nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Lục Đồng Quân lén ra cái kéo bằng tay với Hạ Bảo mà không để cho Tô Lan Huyên nhìn thấy, vẻ mặt còn đắc ý hơn cả Hạ Bảo lúc nãy nữa.
Hạ Bảo giận đến mức mặt tròn và mập ra hơn, trông rất đáng yêu.
Hạ Bảo hứ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác rồi nói: “Ấu trĩ.”
Gừng càng già càng cay mà.
Tô Lan Huyên đẩy Lục Đồng Quân ra khỏi phòng bao thì mới nhớ ra bên trong phòng bao cũng có nhà vệ sinh.
“Tổng giám đốc Lục, anh so đo với một cậu nhóc như thế phải chăng hơi ấu trĩ?”
Lục Đồng Quân chân thành nói: “Tôi thật sự rất gấp.”
Tô Lan Huyên: “…”
Tô Lan Huyên đẩy anh qua ngã rẽ thì gặp phải vợ chồng Lý Kính Hòa.
Lý Kính Hòa và Lưu Lệ Phương vừa ăn xong và ra khỏi phòng bao, họ nhìn thấy Tô Lan Huyên đang đẩy Lục Đồng Quân đi thì rất bất ngờ.
“Cha nuôi, mẹ nuôi.” Tô Lan Huyên mỉm cười chào hỏi.
“Lan Huyên.” Lưu Lệ Phương thấy Tô Lan Huyên thì vô cùng vui mừng, bà ta kéo lấy tay Tô Lan Huyên và trách móc nói: “Lan Huyên, lâu lắm rồi con đã không đến thăm mẹ nuôi đấy.”
Tô Lan Huyên liền trả lời một cách tự nhiên: “Gần đây con hơi bận, con đang định xong việc thì mấy ngày nữa sẽ đến tìm mẹ nuôi đây ạ.”
Lý Kính Hòa và Lục Đồng Quân đang ngồi trên xe lăn đưa mắt nhìn nhau, ông ta tiến lên trước kéo tay Lưu Lệ Phương và nói: “Còn phải tiễn tổng giám đốc Lưu nữa, Lan Huyên đang bận, khi nào rãnh thì hãy gặp nhau.”
Lý Kính Hòa nói xong thì lại mỉm cười và nói với Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, nhớ thường xuyên về chơi nhé, cha và mẹ nuôi của con bận việc chút đã nhé.”
“Dạ, cha nuôi, mẹ nuôi, cha mẹ đi trước đi ạ.”
Lý Kính Hòa rất biết quan sát, làm sao ông ta dám làm phiền Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên.
Ông ta vui vẻ xem chuyện vui của hai người họ.
Sau khi vợ chồng Lý Kính Hòa đi khỏi thì Tô Lan Huyên mới cảm thấy hình như có gì đó không ổn, cô ở cùng với Lục Đồng Quân mà Lý Kính Hòa lại không cảm thấy ngạc nhiên sao?
Thậm chí ông ta còn không hỏi câu nào.
“Tô Lan Huyên.” Lục Đồng Quân lạnh lùng nhắc nhở cô.
Tô Lan Huyên định thần lại, cô đẩy Lục Đồng Quân đến nhà vệ sinh nam, lúc đến cửa thì cô nói: “Anh tự vào đi, tôi cũng không thể đẩy anh vào đó được.”
Lục Đồng Quân bình thản nói: “Phần thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi.”
Tô Lan Huyên: “…”