Cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ thèm muốn gia sản của nhà họ Lý, chỉ có điều cái danh con gái nuôi của nhà họ Lý có thể khiến Tô Lan Ninh thấy khó chịu, có thể đánh vào mặt Tô Khánh Thành.
Với ba phần trăm cổ phần, cô nghiễm nhiên trở thành một phú bà.
Trước khi xảy ra chuyện, Lưu Lệ Phương cũng không biết chuyện này. Bà ta kinh ngạc nhìn Lý Kính Hòa, trong những chuyện lớn, bà ta vẫn luôn nghe lời Lý Kính Hòa.
Bà ta cũng tin, Lý Kính Hòa ra quyết định như vậy chắc chắn là có thâm ý của nó.
Dù Lưu Lệ Phương thấy rất kinh ngạc, nhưng bà ta không thể hiện điều đó ra ngoài mặt, khuôn mặt bà ta vẫn luôn nở nụ cười.
Tô Lan Ninh ghen tị đến phát cuồng, không kìm được mà thốt lên: “Lý Kính Hòa điên rồi sao, lấy ba phần trăm cổ phần làm của hồi môn, đây còn là đứa con gái nuôi nhận ở giữa đường.”
So sánh với cô ta – đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Chu, không những chẳng vẻ vang gì mà ngay cả tư cách phân chia tài sản của nhà họ Chu cũng không có.
Hôm nay Chu Đức Độ cũng tới, Tô Lan Ninh đã mấy lần liếc mắt nhìn ông ta nhưng Chu Đức Độ không hề quay đầu lại.
Hôm nay cùng đến với Chu Đức Độ còn có con gái nhỏ của ông ta, Chu Ánh Nguyệt. Khi nãy Chu Ánh Nguyệt vừa xuất hiện đã đứng vững vị trí trung tâm, cô ta mới là thiên kim tiểu thư chân chính.
Tô Lan Ninh rất đố kỵ, ánh hào quang đó đáng lẽ nên thuộc về cô ta.
Càng nghĩa, sự hận thù trong lòng Tô Lan Ninh càng điên cuồng “mọc lên” như cỏ dại.
Sở Lâm Minh nhìn Tô Lan Huyên trên sân khấu đón nhận vô vàn ánh mắt của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Anh ta ruồng bỏ Lan Huyên, ngược lại lại lấy phải một người phụ nữ kém hơn Tô Lan Huyên về mọi mặt.
Lúc đó đầu anh ta bị úng nước thật rồi.
Ánh mắt Sở Lâm Minh dán chặt lên người Tô Lan Huyên, khoảnh khắc đó, từ tận đáy lòng anh ta xuất hiện một sự thay đổi chóng mặt.
Anh ta thầm thề rằng mình nhất định phải có được Tô Lan Huyên.
Sắc mặt Tần Huệ Mẫn và Tô Khánh Thành cũng không khá hơn là bao.
Trong lòng Tô Khánh Thành cũng rất hối hận.
Bây giờ ông ta đang thầm oán trách Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh, nếu không phải hai người họ thì làm sao ông ta có thể đoạn tuyệt quan hệ với Tô Lan Huyên được?
Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường đều ngưỡng mộ Tô Lan Huyên, duy chỉ có Vạn Hoài Bắc trong căn phòng ở lầu hai bĩu môi, nói: “Đại ca, đây đúng là lão hồ ly danh xứng với thực. Vừa rồi ông ta nhận cô Tô làm con gái nuôi là đang đào hố cho anh cam tâm tình nguyện nhảy vào.”
Nhà họ Lý lấy ba phần trăm cổ phần làm của hồi môn, mà Lục Đồng Quân muốn cưới Tô Lan Huyên, vậy chẳng phải sính lễ không thể thấp hơn sao?
Lục Đồng Quân bình tĩnh uống trà, nói: “Không sao, sính lễ và của hồi môn đều là tài sản cá nhân của Lan Huyên.”
Vạn Hoài Bắc phản ứng lại, giơ ngón tay cái tán thưởng Lục Đồng Quân: “Đại ca, chiêu này cao!”
Trong đại sảnh, Lý Kính Hòa giới thiệu về Tô Lan Huyên, còn bảo Lưu Lệ Phương dắt Tô Lan Huyên đi làm quen với các tiểu thư và các quý bà trong giới.
Nhà họ Lý đã coi trọng Tô Lan Huyên như vậy, làm gì có ai dám coi thường cô nữa?
Mọi người tự nhiên cũng nịnh bợ, tâng bốc Tô Lan Huyên.
Trước đây Tô Lan Huyên cũng đã từng dự tiệc chiêu đãi lãnh đạo trong công ty, vô cùng hiểu lễ nghi của những bữa tiệc, nói năng cử chỉ đều vô cùng tao nhã. Lưu Lệ Phương nhìn mà thấy thầm thấy thích, thực ra các phu nhân quyền quý khác đều khen bà ta thật có phúc.
Không phải nói cậu cả Lục đã đến rồi sao?
Tô Lan Huyên nhìn quanh đại sảnh máy lần cũng không thấy người đâu, nhưng cô lại thấy Lý Kính Hòa đi lên tầng hai.
Chẳng lẽ cậu cả Lục đang ở trên lầu?
Tô Lan Huyên nhớ đến khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ của cậu cả Lục, anh quả thực không thích hợp để xuất hiện vào dịp như này.
Lý Thái – người vốn đang ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng cũng ngồi xe lăn đến đây. Người phụ nữ mà anh ta thích lại được bố anh ta nhận làm con gái nuôi, trở thành chị gái nuôi của anh ta.
Tô Lan Huyên lớn hơn Lý Thái ba tuổi, đương nhiên anh ta phải gọi một tiếng chị gái. Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Lý Thái vô cùng buồn bực.
Khoảnh khắc Tô Lan Huyên xuất hiện, sự buồn bực và chán nản của anh ta càng dâng lên đỉnh điểm.
Một người phụ nữ xinh đẹp biết bao, tại sao lại trở thành chị gái nuôi của mình chứ, anh ta thầm nghĩ.
Lý Thái ngồi uống rượu một mình một cách buồn tẻ trong góc, một người thanh niên lại gần anh ta, cười hì hì, nói: “Cậu Lý, người chị nuôi này của anh thật đẹp. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, anh có thể giúp tôi móc nối quan hệ với cô ấy không?”
“Cút.” Lý Thái không hề nể mặt người kia, nói thẳng: “Anh mà cũng muốn lấy chị tôi á? Anh là loại người gì tôi còn không rõ sao? Muốn làm anh rể của Lý Thái tôi đây? Anh chưa đủ tư cách đâu!”
Lý Thái có nhiều bạn rượu, thường tụ tập chơi bời trong mấy quán bar đêm, cậu ấm của nhà nào là người như thế nào anh ta đều biết rõ.
Bản thân Lý Thái cũng không nhận thức được mình đang vô thức lấy danh nghĩa em vợ để bảo vệ Tô Lan Huyên.
Người thanh niên kia cười mỉa mai: “Tôi bảo đảm, nếu tôi lấy được chị anh, tôi nhất định sẽ không phóng túng nữa, một lòng một dạ với cô ấy.”
“Cút cút cút, đều là đàn ông, đừng nói mấy lời lừa gạt con gái nhà người ta với tôi!” Lý Thái mất hết kiên nhẫn, xua xua tay.
Đuổi được một người lại đến thêm một người...
“Tôi thấy tướng mạo cô Tô rất đẹp, sau này nói không chừng cô ấy sẽ trở nên giàu sang phú quý.” Bà Chu tươi cười gọi con gái của mình đến: “Ánh Nguyệt, qua đây, chào hỏi chị Tô đi.”
Bà Chu đang có ý muốn Tô Lan Huyên và Chu Ánh Nguyệt qua lại thân thiết với nhau.
Chu Ánh Nguyệt đoan trang, cởi mở, miệng gọi một tiếng rất ngọt: “Chị Tô.”
Tô Lan Huyên cười nhạt gật đầu, ánh mắt khẽ liếc thấy Tô Lan Ninh và Tần Huệ Mẫn đang đi tới.
Da mặt của hai người này đúng là không phải dày ở mức bình thường.
“Bà Lý, bà Chu.” Tần Huệ Mẫn tươi cười bước tới, chủ động lên tiếng chào hỏi trước.
Với tư cách là chủ nhân, Lưu Lệ Phương vẫn có vài phần khách sáo với Tần Huệ Mẫn: “Bà Tô.”
Bà Chu lại chẳng thèm liếc mắt nhìn Tần Huệ Mẫn một cái. Chuyện của Tần Huệ Mẫn và Chu Đức Độ, sợ là trong lòng bà Chu đã biết rất rõ.
Tần Huệ Mẫn dường như không nhìn ra việc mình rất không được hoan nghênh ở đây, bà ta cười toe toét muốn kéo tay Tô Lan Huyên nhưng lại bị Tô Lan Huyên khéo léo tránh đi.
Mặt Tần Huệ Mẫn hơi mất tự nhiên, may là da mặt bà ta rất dày, vẫn có thể duy trì được ý cười, nói một cách sâu xa: “Lan Huyên à, nhìn thấy con có được ngày hôm nay, mẹ, à không đúng, từ tận đáy lòng dì Tần cảm thấy rất vui. Sau này con phải nghe theo sự chỉ bảo của bà Lý, không được tùy hứng làm xằng làm bậy, đêm không về nhà...”
Tần Huệ Mẫn như ý thức được mình đã lỡ miệng liền vội vàng cười nói: “Xem cái miệng của tôi này, nhất thời cao hứng không biết đã nói cái gì nữa.”
Tô Lan Huyên cười khẩy, làm sao mà Tần Huệ Mẫn lại không biết mình đang nói gì mà ngược lại, bà ta còn chơi chiêu rất hay đấy chứ. Nói đến đó thì dừng, một câu đó thôi cũng đủ rồi.
Tần Huệ Mẫn đang cố ý nói những lời bôi nhọ cô, nói cho người khác biết ở nhà họ Tô cô sống không đứng đắn như nào, đời sống riêng tư của cô lộn xộn như nào.
Lưu Lệ Phương nghe xong liền tỏ ra không vui, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Lan Huyên à, mẹ nghe nói cách đây không lâu hình như nhà họ Tô đã đoạn tuyệt quan hệ với con, sao bỗng nhiên lại nhảy ra một người mẹ thế này?”
Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn Tần Huệ Mẫn, châm chọc: “Mẹ ruột của con đã qua đời từ lâu rồi, con cũng đã dọn ra khỏi nhà họ Tô sống tự lập từ sớm. Con cũng thật sự không biết bà Tô này đang dùng thân phận gì để nói ra những lời đó nữa.”
Cô và Tô Khánh Thành đã đoạn tuyệt quan hệ bố con rồi, một người mẹ kế là cái thá gì?
Ngụ ý là Tần Huệ Mẫn hoàn toàn không đủ tư cách căn dặn Tô Lan Huyên như vậy.
Mà những lời bôi nhọ ở đằng sau kia, mấy vị phu nhân trong giới này có ai không thuộc dạng cáo già? Bọn họ sẽ tin những lời đó sao?
Bà Chu nói xen vào: “Khi nãy cô Tô mới nói là cô ấy đã ra khỏi nhà họ Tô đi làm từ lâu rồi, nghe nói gần đây nhà họ Tô sắp phá sản, nhưng sao lại đến mức để cô Tô phải ra ngoài đi làm từ sớm vậy?” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Lời này của bà Chu rất có ý công kích ngược.
Chẳng có mấy tiểu thư con nhà quyền quý phải ra ngoài đi làm thêm, đây không phải là một trò cười sao?
Nhưng Tô Lan Ninh luôn được sống trong nhung lụa, hơn nữa lúc trước hầu như chẳng có mấy người trong giới biết đến Tô Lan Huyên, càng không biết nhà họ Tô còn có một cô con gái lớn.
Nhưng ai mà không biết Tần Huệ Mẫn là mẹ kế?
Người mẹ kế này vào cửa, cô con gái lớn đích thực của nhà họ Tô chỉ có thể lưu lạc đến mức phải đi làm thuê cho người ta, sống độc lập từ sớm.
Câu nói nhẹ bẫng này của bà Chu lập tức khiến Tần Huệ Mẫn bị đưa lên đầu sóng ngọn gió của những cuộc bàn tán.
Hình tượng mẹ kế độc ác lập tức xuất hiện rồi.
Tô Lan Huyên không khỏi thầm cảm thấy bội phục, cô thật sự phải học hỏi nhiều từ bà Chu.
Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, rất nhiều quý bà và các thiên kim khác cũng tụ tập lại xem náo nhiệt.
Mặt Tần Huệ Mẫn đỏ bừng, Tô Lan Ninh vội vàng nói đỡ cho bà ta: “Mẹ cháu làm vậy là để rèn giũa chị gái ạ.”
Bà Chu cười khẩy một tiếng: “Bà Tô, bà thật không công bằng, để con ghẻ ra ngoài “rèn luyện” còn con gái của mình thì ở nhà hưởng phúc. Đều là con gái của bà nhưng bà lại thiên vị quá đấy, chẳng có một chút công bằng nào cả!”
Lời nói của bà Chu như giấu dao, rõ ràng bà ta đang nhằm vào Tần Huệ Mẫn.
Tần Huệ Mẫn thầm oán hận trong lòng nhưng lại bị sỉ nhục đến không thể nói gì.
Thấy tình hình không ổn, Tô Lan Ninh liền hướng mũi rìu mâu thuẫn sang Tô Lan Huyên: “Chị gái, hôm nay chị được nhà họ Lý coi trọng như vậy, chắc chị sẽ không quên ân tình lúc trước của nhà họ Tô chứ? Mẹ em dù không có công lao, cũng có khổ lao với chị mà.”
Tô Lan Huyên cười nói: “Đúng vậy, chị vẫn luôn tôn trọng dì Tần, cũng vô cùng cảm ơn hôn sự mà lúc trước dì Tần xếp đặt cho chị. Chỉ tiếc là cậu hai nhà họ Phó lại không thích chị, thật là uổng phí tâm huyết của dì Tần.”
Ai mà không biết diễn kịch chứ?
Trong giới ai mà không biết cậu hai nhà họ Phó là một tên ngốc?
Cũng không ai trong giới không biết về chuyện liên hôn với nhà họ Phó, Tô Lan Huyên nói như vậy, Lưu Lệ Phương là người đầu tiên nổi giận.
“Bà Tô, trước đây bà đối xử với Lan Huyên như vậy sao? Để con bé kết hôn với một người tàn tật, lúc trước tôi còn nghe nói bà Tô là người lương thiện, hiền hậu, rộng lượng, xem ra tin đồn đó là sai rồi.”
Bà Chu cũng phẫn nộ bất bình, nói: “Bà Tô, con gái của bà thì bà gả vào nhà họ Sở, còn con ghẻ thì bà gả cho một tên ngốc, không phải bà đang bắt nạt người ta hay sao? Cô Tô thật đáng thương quá!”
“Bà Lý, bà Chu, đều là hiểu lầm thôi. Là nhà họ Phó tìm đến cửa trước...” Tần Huệ Mẫn muốn giải thích cũng không giải thích được, vì đó là sự thật. Bà ta cũng không muốn kéo Tô Khánh Thành xuống nước, điều đó sẽ chỉ càng khiến người ta thấy nực cười thôi.
Tần Huệ Mẫn cũng không ngốc, bà ta biết tại sao bà Chu lại nhắm vào mình.
Tần Huệ Mẫn muốn đẩy cho nhà họ Phó, nhưng ai ngờ giọng nói của bà Phó lại vang lên sau lưng.
“Rõ ràng là bà đích thân tìm đến cửa nhà họ Phó chúng tôi, tiến cử Tô Lan Huyên gả cho con trai tôi, cái miệng xinh đẹp của bà sao lại mở mồm ra nói những điều xằng bậy không đúng sự thật như vậy?”
Bà Phó đã vạch trần bộ mặt thật của Tần Huệ Mẫn, bây giờ Tần Huệ Mẫn đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Địa vị của bà ta trong giới các quý phu nhân vốn đã không cao, lại chỉ là một người mẹ kế. Bình thường ở trước mặt các quý phu nhân này, bà ta đều phải nhìn sắc mặt người ta mà hành sự. Hôm nay chỉ là bà ta muốn kéo Tô Lan Huyên xuống nước, hắt nước bẩn lên người cô, ai ngờ lại cùng một lúc đắc tội với ba vị quý phu nhân.
Sau này sợ là bà ta không thể sống trong giới quý phu nhân này nữa rồi.
Đúng lúc này, một cậu bé trắng trẻo nõn nà đột nhiên lao ra từ trong đại sảnh, ôm lấy đùi của Tô Lan Huyên, hô lên: “Mẹ ơi, cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ rồi.”