Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Yến Vy lại bị mất ngủ.


Cô ta ngồi trên ghế treo ở ban công hút thuốc, cô ta rất hiếm khi hút thuốc, sau chuyện không may của Bạch Hồng Hoa, cô ta chỉ có thể dựa vào thứ đồ chơi này để giải sầu.



Đọc nhanh ở VietWriter


Trên mặt đất có một chút tàn thuốc.


Vạn Hoài Bắc ở phòng bên cạnh đang nằm nhoài người ở ban công, nhìn Lâu Yến Vy đã nửa tiếng đồng hồ rồi, Lâu Yến Vy rút điều thuốc thứ mười ra, anh ta không nhịn được mở miệng nói.


“Mẫu Dạ Xoa, nửa đêm rồi cô còn chưa ngủ, hút thuốc làm gì chứ, cô không ngủ nhưng tôi thì muốn ngủ lắm, cô mau dập tắt điếu thuốc đó đi, khói thuốc làm tôi bị đau đầu đấy.”


Ban công phòng hai người cách nhau bảy tám mét, làm sao khói thuốc có thể bay tới được chứ?



Đọc nhanh ở VietWriter


Lâu Yến Vy trợn mắt, không để ý đến anh ta, tiếp tục châm lửa.


“Tôi nói này, một cô gái như cô hút nhiều thuốc sẽ ảnh hưởng tới cơ thể đấy. Bây giờ tỷ lệ mắc bệnh ung thư phổi cao như vậy, người trẻ tuổi chết sớm rất nhiều, không phải tôi nhiều lời đầu” Vạn Hoài Bắc bắt đầu đe dọa.


Ánh mắt Lâu Yến Vy chìm xuống: “Công tử bột, im miệng cho tôi.”


“Mẫu Dạ Xoa, không nghe người khác khuyên bảo, không nghe người già khuyên nhủ sẽ phải chịu thiệt đấy.”


Lâu Yến Vy lập tức bắn một mũi kim bay về phía Vạn Hoài Bắc.


Vạn Hoài Bắc nhanh chóng né tránh, cúi đầu, hai tay giữ lấy lan can ban công, cây kim bay qua đầu anh ta.


Nếu chậm hơn một chút e rằng đầu đã nở hoa rồi.


Vạn Hoài Bắc sờ ngực mình: “Bà già này, sao cô có thể ra tay độc ác như vậy chứ.”


“Có tin tôi khiến anh tàn phế luôn không” Lâu Yến Vy ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân hung hăng dẫm nát.


Vạn Hoài Bắc nuốt nước bọt: “Hung ác như vậy, sau này nhất định không có ai thèm lấy cô đâu.”


“Đáng ghét” Lâu Yến Vy để lại hai chữ đó sau đó đi vào phòng, đóng cửa trượt trên ban công, kéo rèm cửa lại, Vạn Hoài Bắc không thể nhìn thấy gì nữa.


Vạn Hoài Bắc đứng thẳng người, liếc mắt nhìn cây kim đâm trúng cây cột phía sau, găm vào cây cột sâu ba centimet, thực sự quá khủng khiếp.





Lâu Yến Vy giật giật khóe miệng: “Anh rể, anh không cần phải đề phòng em như vậy. Ngược lại nếu em thực sự muốn lấy chị ấy, thì cũng không có khả năng làm chuyện đó, không thể cho chị ấy hạnh phúc được”


“Khụ, khụ, khụ” Vạn Hoài Bắc đi ra ngoài, tình cờ nghe được câu này.


Mẫu Dạ Xoa này đúng là chuyện gì cũng dám nói ra. Tô Lan Huyên cũng đỏ mặt, cô em họ này, sao lại có thể nói chuyện thiếu suy nghĩ như vậy chứ.


Lâu Yến Vy liếc nhìn Vạn Hoài Bắc: “Người tàn tật như anh đi theo làm gì chứ? Không thể chiến đấu cũng không làm được chuyện gì, nếu gặp phải chuyện gì sẽ lại làm liên lụy đến chúng tôi.


Vạn Hoài Bắc: “…” Anh ta có còn liêm sỉ không vậy? Làm tổn thương anh ta như vậy.


“Tôi thích đi cùng để tham gia trò vui” Vạn Hoài Bắc lên máy bay trước: “Không ưa tôi, có bản lĩnh thì cô đừng đi cùng nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK