Tô Lan Huyên ôm thùng gỗ lim đứng tại chỗ, còn dư mấy bậc thang là xuống lầu. Tô Khánh Thành đi đằng sau hoảng hốt, vội nói: “Mày mau đi ra ngoài từ cửa sau, đừng làm liên lụy tới tao.”
Tô Khánh Thành kéo Tô Lan Huyên rất mạnh, biểu hiện thái độ muốn đẩy cô ra ngoài rất nhuần nhuyễn. Tô Lan Huyên nhất thời đứng vững, suýt nữa ngã xuống bậc thang. Cô nhanh tay giữ chặt lan can, nhưng eo vẫn đụng mạnh vào gỗ chạm khắc bên cạnh, khiến cô đau đớn hít hà, nước mắt suýt chảy ra.
Tô Lan Huyên nhất thời như rơi xuống hầm băng, trái tim lạnh buốt. Cô lại rõ ràng nhận thức được sự bạc tình của cha mình.
“Chị.” Tô Hạo Trần vội đi tới đỡ Tô Lan Huyên, quát vào mặt Tô Khánh Thành: “Ông dám đụng vào chị tôi!” nói rồi, Tô Hạo Trần xắn tay áo muốn đánh nhau.
“Hạo Trần.” Tô Lan Huyên nhịn đau ngăn cản Tô Hạo Trần, nhìn Tô Khánh Thành bằng ánh mắt lạnh như bằng: “Tổng giám đốc Tô, ông yên tâm, tôi sẽ không bao giờ liên lụy tới ông nữa đâu.”
Trong người cô có dòng máu của Tô Khánh Thành, cho dù tức giận đến mấy, hết hy vọng đến mấy cũng không thể đánh Tô Khánh Thành.
Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tô Lan Huyên, Tô Khánh Thành hơi chột dạ, vẻ mặt hiện lên chút áy náy. Nhưng khi thấy Lý Kính Hòa đi vào nhà, chút áy náy đó đều tan thành mây khói, chỉ còn lại căm hận Tô Lan Huyên. Bây giờ đi cũng đã trễ rồi.
“Tổng giám đốc Lý quang lâm, quả là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Tô Khánh Thành cười nghênh đón.
Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng xem kịch vui.
“Tổng giám đốc Tô.” Lý Kính Hòa cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng mục đích của mình: “Hôm nay tôi tới là vì chuyện của con gái lớn Tô Lan Huyên của công cùng con trai tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Khánh Thành trắng bệch, cho rằng Tô Lan Huyên tới hỏi tội. Trước khi Tô Lan Huyên chưa gây khó dễ, ông ta vội vã nói: “Tổng giám đốc Lý nhầm rồi, tôi chỉ có một đứa con gái là Tô Lan Ninh chứ không có con gái lớn Tô Lan Huyên nào hết. Chuyện tối qua tôi cũng nghe nói chút ít, tổng giám đốc Lý muốn xử lý Tô Lan Huyên kiểu gì cũng không liên quan tới nhà họ Tô, Tô mỗ càng không có nửa lời oán trách.”
Lý Kính Hòa còn không biết chuyện Tô Khánh Thành và Tô Lan Huyên đã đoạn tuyệt quan hệ ỏ trên mạng. Có điều ông ta cũng là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ý của Tô Khánh Thành.
Tần Huệ Mẫn cũng phụ họa: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lý, kẻ đánh người là Tô Lan Huyên, không liên quan gì tới nhà họ Tô chúng tôi, Tô Lan Huyên đang ở bên kia, ông muốn hỏi tội thì tìm cô ta đi.” Tần Huệ Mẫn chỉ vào Tô Lan Huyên. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Nhìn Tô Lan Huyên, Lý Kính Hòa không khỏi kinh ngạc. Ông ta từng gặp biết bao nhiêu người, cũng đã từng nghe con trai mình nói Tô Lan Huyên rất xinh đẹp, nhưng khi tận mắt kinh thấy, ông ta vẫn bị kinh diễm. Lý Kính Hòa không chỉ kinh diễm vì nhan sắc của Tô Lan Huyên mà còn vì khí chất lạnh lùng như băng tuyết, giống một đóa hoa lan trong khe núi lẳng lặng nở rộ, đoan trang tao nhã, rất có phong thái của chủ mẫu một nhà. Lý Kính Hòa càng tin chắc người cầm quyền của nhà họ Lục, Lục Đồng Quân không chỉ đơn giản là coi trọng Tô Lan Huyên. Chắc hẳn Tô Lan Huyên sẽ là chủ mẫu của nhà họ Lục trong tương lai.
Thấy Lý Kính Hòa nhìn chằm chằm vào Tô Lan Huyên, Tô Lan Ninh thầm nghĩ lần này Tô Lan Huyên chết chắc rồi, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Tô Lan Huyên bước lên trước, giọng nói bình tĩnh: “Tổng giám đốc Lý, tôi chính là Tô Lan Huyên. Chuyện tối qua, tôi rất xin lỗi, cũng rất áy náy vì chuyện quý công tử đã bị thương.”
Cô cũng biết hôm nay mình không thể trốn được nên đã chuẩn bị tâm lý. Tô Lan Huyên làm vậy cũng là vì không muốn liên lụy tới Lục Đồng Quân. Với tính cách có thù tất báo của Lý Thái, nếu nhà họ Lý tìm Lục Đồng Quân hỏi tội thì e rằng Lục Đồng Quân sẽ rất khó sống sót ở thủ đô.
Ngay khi mọi người đều chờ Lý Kính Hòa gây khó dễ cho Tô Lan Huyên thì Lý Kính Hòa lại rất tôn kính nói: “Cô Tô, là Lý mỗ tôi không biết dạy con. Nay tôi cố ý đến nhà bái phỏng là để bày tỏ lòng xin lỗi với cô. Tối qua cô làm thế là đúng, tôi còn phải cảm ơn cô Tô vì đã răn dạy thằng con bất hiếu đó thay tôi.”
Lời nói của Lý Kính Hòa khiến mọi người kinh ngạc hết hồn. Tần Huệ Mẫn trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Lý, có phải ông nhầm rồi không? Chẳng phải ông tới để hỏi tội à? Tô Lan Huyên kêu người đánh cậu Lý bị thương nhập viện, sao ông còn nói xin lỗi Tô Lan Huyên?”
Tô Khánh Thành cũng khó tin: “Tổng giám đốc Lý, ông có ý gì vậy? Chẳng phải ông muốn tìm Tô Lan Huyên hỏi tôi hay sao?”
Lý Kính Hòa cười nói: “Sao tôi lại trách cô Lý? Tôi biết quá rõ tính cách của con trai tôi là gì, tối qua Lý Thái quấy rối cô Tô, người nên nói xin lỗi là nhà họ Lý chúng tôi mới đúng. Cô Tô, đây là món quà xin lỗi mà Lý mỗ đã chuẩn bị, mong cô Tô rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với thằng con bất hiếu của tôi.”
Hành động của Lý Kính Hòa khiến Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn rất khiếp sợ. Tô Lan Huyên cũng rất kinh ngạc, vẻ mặt đần ra. Lý Thái bị đánh thê thảm như vậy mà chẳng những không tính sổ với cô, còn cúi đầu nhận lỗi là sao?
Lý Kính Hòa là ai? Đó chính là tập đoàn tài phiệt Lý thị ở thủ đô này, người đứng đầu trong xã hội thượng lưu, thế mà lại tới tận nhà nói xin lỗi Tô Lan Huyên. Điều này thật huyền ảo! Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Thấy Lý Kính Hòa không phải tới hỏi tội, Tô Lan Ninh giận quá buột miệng: “Ông bị điên hả? Con trai ông bị đánh mà ông còn nói xin lỗi chị ta là sao?”
Cô ta nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng khách đều nghe rõ ràng.
Dám nói Lý Kính Hòa bị điên? Trong thủ đô này chẳng có mấy ai dám cả gan như thế. Lý Kính Hòa trầm mặt, giọng nói uy nghiêm: “Con chó con mèo chui ra từ đâu vậy?”
Thực ra Tô Lan Ninh vừa nói xong thì lập tức hối hận. Nhưng nước đổ khó hốt, đối mặt với ánh mắt kinh người của Lý Kính Hòa, cô ta hoảng sợ tái mặt, thân thể run rẩy trốn sau lưng Tần Huệ Mẫn. Không thấy Tô Lan Huyên bị chỉ trích, ngược lại chính mình dẫn lửa thiêu thân. Tô Lan Ninh sợ tới mức không dám nói gì nữa. Tô Khánh Thành luôn yêu thương Tô Lan Ninh, nhưng giờ khắc này ông ta chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với Tô Lan Ninh, coi như không biết đứa con gái này.
Tô Khánh Thành nơm nớp lo sợ: “Tổng giám đốc Lý, con gái tôi nhanh mồm nhanh miệng lỡ lời, mong ông đừng để bụng.”
Lý Kính Hòa lạnh mặt, hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Tô, tôi nghe nói con gái út của ông vốn nên gả vào nhà họ Lục, bây giờ lại thành con dâu của nhà họ Sở. Mặt mũi cũng xinh xắn, chẳng qua đầu óc thông minh hơi quá mức rồi đấy.”
Nhà họ Lục lại không chọn mà đi chọn nhà họ Sở, chẳng phải ngu xuẩn thì là gì?
“Tổng giám đốc lý dạy đúng lắm.” Tô Khánh Thành vẫn còn ngu người, Lý Kính Hòa nói gì cũng vâng dạ, không nghiền ngẫm ý của Lý Kính Hòa.
Thấy Tô Khánh Thành cũng ngu xuẩn, Lý Kính Hòa không muốn lãng phí thời gian nữa. Coi mắt cá thành trân châu, Tô Khánh Thành này cũng chẳng đáng nhắc tới. Lý Kính Hòa nhìn chằm chằm Tô Khánh Thành: “Vừa rồi tôi nghe tổng giám đốc Tô nói không nhận cô Tô là con gái mình đúng không?”
Tô Khánh Thành muốn đổi ý cũng đã trễ rồi, tin tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tô Lan Huyên đã công bố mất rồi. Tô Khánh Thành chỉ có thể kiên trì cảm khái: “Có lẽ duyên làm cha con của tôi với Tô Lan Huyên đã hết, tôi với Tô Lan Huyên đã cắt đứt quan hệ cha con.”
Nghe vậy, Lý Kính Hòa vui mừng vỗ tay, không được nói: “Tốt lắm.”
Mọi người đều sững sờ, không hiểu ra sao, Lý Kính Hòa tiến về phía Tô Lan Huyên, chân thành nói: “Cô Tô, Lý mỗ cả đời không có con gái, chỉ có một đứa con trai. Tôi vẫn muốn có một cô con gái, vừa rồi gặp cô Tô, trong lòng tôi chợt cảm thấy thân thiết vô cùng, muốn nhận cô Tô làm con gái nuôi của tôi. Liệu cô có đồng ý không?”