Đọc nhanh ở VietWriter
Vạn Hoài Bắc đứng ở chỗ cũ ôm mặt, liếc nhìn Lục Đồng Quân qua kẽ ngón tay, nói: “Lão đại, anh có thể coi như chưa nghe thấy gì không?”
“Tại tôi đâu có bị điếc” Lục Đồng Quân vô cùng đồng tình vỗ vai Vạn Hoài Bắc, nói: “Vạn Hoài Bắc, tôi thấy cậu như này không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, địa vị trong nhà của cậu không cần nghĩa cũng biết sẽ như thế nào. Tôi dạy cậu một chiều, cậu lừa người ta vào Bóng Đêm đi”.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lục Đồng Quân bằng ánh mắt vô cùng nghi hoặc, hỏi: “Lão đại, lời anh nói có phải là hơi không hợp lý không? Địa vị trong nhà của anh cũng đầu có cao lắm đâu, nghe lời anh thì địa vị gia đình của em có thể tăng lên không?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Đây là một cặp anh em có cùng chung nỗi khổ. Lục Đồng Quân: "..”. Về phương diện này, quả thực anh chẳng có độ tin cậy gì hết.
Vạn Hoài Bắc vỗ ngực Lục Đồng Quân, tràn đầy tự tin nói: “Lão đại, con thỏ nhỏ của em đã sa lưới rồi. Anh đừng lo lắng về địa vị trong nhà của em, anh vẫn nên lo cho bản thân mình đi.”
Lục Đồng Quân cười khẩy một tiếng, nhẹ giọng đáp: “Không biết em dâu nhỏ của tôi sẽ có phản ứng gì khi biết người nào đó tương kế tựu kế, chủ động bị đè nhỉ?
Vạn Hoài Bắc nghiến răng: "..” Đúng là tiểu nhân. Thà đắc tội với quân tử chứ không đắc tội với kẻ tiểu nhân.
Vn đột nhiên mỉm cười, nói: “Lão đại, vừa rồi em chỉ đùa thôi, anh đừng cho là thật. Sao em lại có thể không nghe lời anh được, anh nói gì thì là như thế, chẳng qua chỉ là lừa Lâu Yến Vy gia nhập Bóng Đêm thôi mà, chuyện nhỏ”
Vạn Hoài Bắc thiết lập lại cơ quan, mở công tắc lên, tất cả lại trở về nguyên trạng, sau đó anh ta mới rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Tô Hạo Trần bước ra từ dưới gốc cây chuối, nhìn chằm chằm về hướng Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc rời đi.
Tô Lan Huyên chuẩn bị quần áo sạch cho Lâu Yến Vy, đứng ở ngoài cửa phòng tắm, nói: “Chị để quần áo của em trên giường rồi nhé”.
“Em biết rồi chị” Lâu Yến Vy mở hé cửa ra một chút rồi ló đầu ra, nói: “Hồng Hoa vẫn đang ở bên ngoài, chị, chị sai người đi đón cậu ấy đi.”
“Được rồi” Tô Lan Huyên tò mò hỏi: “Hồng Hoa còn biết đứng nguyên chỗ cũ đợi, sao em lại bơi qua đây? Cũng không biết gọi điện cho chị để chị sai người đi đón nữa.”
“Do em nhất thời phấn khích nên quên mất” Lâu Yến Vy cười nói: “Chị, không biết có biết bao nhiêu người trong giới nghĩa đến nát óc cũng muốn tìm ra căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm, nhưng không có ai tìm ra cả. Thế mà lại bị em tìm ra rồi nè, nếu truyền ra ngoài, giá trị của em sẽ được nhân đôi”