Lúc trước, cô đã cắt vào mặt Tần Kiều Lam, nhất định Tần Kiều Lam sẽ tìm cô để giải quyết chuyện này.
“Em chỉ biết rằng cô ta đã đến, còn đang ở đâu thì tạm thời em không biết. Lâu Yến Vy nói: “Chỉ cần cô ta đến đây, vậy thì đừng mong rời đi.”
“Tìm chỗ ở của Tần Kiều Lam càng sớm càng tốt.
“Chị đừng căng thẳng như vậy, một Tần Kiều Lam mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ” Lâu Yến Vy thật sự không để Thần Kiều Lam vào mắt, lúc trước Tần Kiều Lam cũng là người đã thua dưới tay cô ta.
“Tần Kiều Lam giỏi chơi trong bóng tối, em không thể đấu với cô ta bằng bộ não nhỏ của em được.” Tô Lan Huyền nói: “Lục Đồng Quân đang ở nước M, mà Tần Kiều Lam lại đến Thủ đô, nhất định cô ta có kế hoạch.
Tô Lan Huyện chợt nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng nhìn lên TV.
Chương trình thực tế được tổ chức tại ngôi làng Trương Gia ở vùng nông thôn cách thành phố gần sáu mươi kilet.
“Lâu Yến Vy, đi đến thôn Trương Gia, nhanh lên “Chị, ý của chị là Tần Kiều Lam sẽ ra tay với Hạ Lăng và Hạ Bảo?”
Tô Lan Huyên hoảng sợ: “Đề phòng rủi ro, nhanh lên, chuẩn bị xe đi, chị với em cùng đi.
Lâu Yến Vy vội nói: “Chị, chị còn chưa hết tháng ở cữ đầu. Chị đi làm gì, một mình em đi là được rồi.”
Lưu Lệ Phương cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Lan Huyên, con vừa mới sinh con, vết thương còn chưa lành. Giờ con đi ra ngoài bị trúng gió, nhỡ may bị bệnh hậu sản thì phải làm sao?”
Quá trình sinh mổ cũng không hồi phục được nhanh chóng, những ngày này, hầu như Tô Lan Huyền đều dành thời gian để nằm nghỉ ngơi trên giường.
Tô Lan Huyên nghĩ đến tình trạng cơ thể của cô, nếu cô đi theo Lâu Yến Vy thì rất có thể trở thành vật cản, vì vậy cô nói: “Lâu Yến Vy, em nhất định phải đưa Hạ Lăng và Hạ Bảo trở về.
“Vâng, chị đừng lo!” Lâu Yến Vy cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc nên cô ta thu bớt vẻ cười đùa lại, lập tức lái xe đến thôn Trương Gia.
Tô Lan Huyền gọi điện thoại cho Hạ Lăng, định thông báo một tiếng cho Hạ Lăng cẩn thận một chút. Nhưng có thể là do đang phát sóng trực tiếp, điện thoại của Hạ Lăng và Hạ Bảo đều không thể liên lạc được.
Tô Lan Huyền nghĩ đến đây là chương trình thực tế mà
Lục Tây Anh bảo hai cậu bé đi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Tây Anh.
Cuối cùng thì điện thoại cũng liên lạc được.
Lục Tây Anh nhìn thấy cuộc gọi của Tô Lan Huyền thì nghĩ cô gọi đến là vì chuyện Hạ Lăng và Hạ Bảo tham gia chương trình thực tế: “Chị dâu, thực xin lỗi, em đã đưa Hạ Lăng và Hạ Bảo đến chương trình thực tế mà không bàn trước với chị.
“Lục Tây Anh, Hạ Lăng và Hạ Bảo có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mau kết thúc chương trình thực tế và đưa người trở về ngay lập tức.
“Chị dâu, buổi biểu diễn vẫn đang phát sóng, không thể kết thúc trong chốc lát được. Chị yên tâm, có em ở đây, Hạ Lăng và Hạ Bảo sẽ không có việc gì đâu. Lục Tây Anh nghĩ Tô Lan Huyên lo lắng rằng chương trình truyền hình thực tế sẽ khiến hai cậu bé gặp nguy hiểm. Dù sao đi dã ngoại ở thôn quê cũng rất dễ khiến trẻ em bị thương, vì vậy anh ta trấn an Tô Lan Huyên: “Chị dâu, Hạ Lăng và Hạ Bảo rất dũng cảm và có khả năng ứng phó tốt với những bất ngờ. Em nghĩ hai nhóc chắc chắn sẽ đạt được vị trí đầu tiên trong ngày hôm nay.
Tô Lan Huyền cũng có thể nhìn thấy biểu hiện của hai cậu bé trên TV.
Vừa rồi cũng chỉ là cô phỏng đoán, Tần Kiều Lam có thể sẽ không nhắm vào Hạ Lăng và Hạ Bảo.
Có rất nhiều người trong chương trình, Lâu Yến Vy cũng đã vội vã đến đó, chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ đến đây, Tô Lan Huyền nói: “Cẩn thận vẫn hơn, để ý bọn trẻ nhiều một chút, đừng rời tầm mắt.
“Đã biết, chị dâu. Chị đừng căng thẳng như vậy, em sẽ đưa bọn trẻ trở về an toàn.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Lan Huyên vẫn ở trước TV, không đi đâu.
Thôn Trương Gia.
Ngôi làng vốn dĩ rất yên bình, bởi vì đoàn chương trình đưa rất nhiều trẻ em đến tham gia chương trình thực tế, cả ngôi làng trở nên sôi nổi hơn.
Có hơn ba mươi người trong nhóm chương trình.
Hai tiếng sau khi truyền hình trực tiếp, đám trẻ con đều mệt mỏi. Trong giờ giải lao và ăn trưa, mọi người đã sẵn sàng kết thúc công việc để ăn cơm trưa. Buổi chiều sẽ tiếp tục truyền hình trực tiếp.
Mọi người ăn trong nhà của một dân làng, mượn sân của họ làm chỗ ăn uống. Người dân trong làng rất hiếu khách và vô cùng vui vẻ. Ngoài sân, mọi người đang nghỉ ngơi, ăn uống hoặc ra phòng sau thay quần áo.
Hạ Lăng và Hạ Bảo vì nổi tiếng mà được đối đãi vô cùng tốt, càng không nói tới có Lục Tây Anh ở đó, cả đám người của chương trình suýt chút nữa coi bọn họ như tổ tiên mà cúng bái.
Hạ Lăng và Hạ Bảo chỉ đồng ý tham gia chương trình thực tế kỳ này, hợp đồng cũng chỉ ký một kỳ, hiện tại chương trình được mọi người hưởng ứng tốt như vậy, đội ngũ chương trình chắc chắn hy vọng Hạ Lăng và Hạ Bảo tiếp tục tham gia.
Lãnh đạo chương trình đã tiếp cận Lục Tây Anh và cố gắng thuyết phục để ký thêm hợp đồng với Hạ Lăng và Hạ Báo.
Lúc này, Hạ Lăng với Hạ Bảo đã thay xong quần áo, sau khi ăn trưa, hai cậu bé nhìn lũ trẻ trong thôn nô đùa trước cổng sân, lộn nhào, nhảy dây da.
Những đứa trẻ ở quê đều có những mong muốn rất giản dị, những trò chơi đơn giản có thể khiến bọn chúng vui cả ngày.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đỏ đi vào thôn.
Hạ Lăng liếc mắt nhìn trong tiềm thức, là một người đàn ông đang lái xe ô tô cùng một người phụ nữ ngồi ở băng ghế sau, cô ta đội một chiếc mũ, khuôn mặt bị vành mũ che lại nên không thể nhìn thấy.
“Anh trai, em muốn đi vệ sinh. Đột nhiên Hạ Bảo đau bụng.
“Anh đưa em đi”
Nhà vệ sinh của dân làng được xây dựng bên kia đường, Hạ Lăng đi cùng em trai mình. Hạ Lăng vẫn chú ý đến chiếc xe màu đỏ kia và những người trên xe còn chưa xuống xe, điều này rất kỳ lạ.
Tính cảnh giác của Hạ Lăng cao hơn người thường, cậu bé luôn cảm thấy kỳ quái.
“Anh trai, em xong rồi, thật thoải mái.” Hạ Bảo xoa bụng đi ra.
Hạ Lăng nói: “Phải đi theo anh mọi lúc, đừng đi một mình”
“Sao vậy anh?” Hạ Bảo bối rối.
“Không có gì.” Hạ Lăng rời mắt khỏi chiếc xe ô tô: “Vào nhà đi”
Khi hai cậu bé bước vào nhà, người phụ nữ ngồi trên ghế sau ô tô từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra từ phía sau mái tóc, những vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cô ta vô cùng đáng sợ.
Tần Kiều Lam nhìn chăm chăm vào cánh cửa nhà dân, nói với tài xế: “Xem tình huống rồi hành động.
“Vâng, thưa cô chủ.
Người lái xe là người của Địa Sát.
Sau khi nghỉ ngơi xong, hai giờ chiều, nhóm chương trình lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Mọi người đi ra phía sau núi, lần này địa điểm phát sóng trực tiếp là ở sau núi.
Ngay tại thời điểm Hạ Lăng đang ở trong cuộc thi, bụng Hạ Bảo lại bắt đầu khó chịu. Cậu bé thấy anh trai đang thi đấu mà Lục Tây Anh lại đang trò chuyện với đạo diễn của chương trình nên cậu bé không nói tiếng nào, ôm bụng chạy tới nhà vệ sinh.
Trong xe, Tần Kiều Lam vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Hạ Bảo tách ra một mình.
“Đi, bắt thằng nhóc đó lại đây cho tôi.”
Người tài xế xuống xe, trên người mặc áo gió màu đen, trồng rất lạnh lùng, giống như loại người hay xuất hiện lần lộn ở đường phố trên TV.
Trong nhà vệ sinh, Hạ Bảo còn không biết nguy hiểm đang tới gần, cậu bé ôm bụng ngồi xổm xuống giải quyết vấn đề của mình.
Nhà vệ sinh này có hai vị trí ngồi xổm, đều là vị trí thông thoảng, ngăn cách bằng bức tường bê tông cao một mét.
Hạ Bảo đi vệ sinh xong, sau khi lau chùi sạch sẽ thì cậu bé chợt nhìn thấy trên mặt đất có một bóng người tiến tới.
Xét về hình dáng thì đó là một người trưởng thành.
Cậu bé còn chưa kịp kéo quân lên thì tài xế đã đi vào, hung dữ nói: “Thằng ranh con, đi theo tao.
Nói xong, người tài xế đưa tay bắt Hạ Bảo.
Hạ Bảo theo bản năng ném tờ giấy lau mồng trong tay đi, tình cờ rơi vào mặt tên tài xế và dính trên đó.
Tên tài xế vô thức nhấc tay gỡ xuống, trên giấy còn dính rất nhiều phân màu vàng, sau đó toàn bộ bàn tay đều dính đầy, quả thực mùi của nó…
“Oẹ!” Tên tài xế thiếu chút nữa nôn mửa tại chỗ.
“Cứu với!” Hạ Bảo vừa hét vừa kéo quần, cậu bé cố gắng chui ra khỏi cửa.
“Thằng nhóc thổi, để tạo xem hôm nay mày chạy đi đầu, biết điều thì đi theo tao” Tên tài xế thẹn quá hóa giận và đưa tay ra bắt lấy cậu bé.
Giống như một con cá chạch, Hạ Bảo rất linh hoạt, không thể bắt được.
Trong nhà vệ sinh chật hẹp, hai người giống như diều hậu bắt gà, Hạ Bảo sốt ruột đến mức trèo luôn lên tường bê tông.
Tài xế đi tới bắt lấy, Hạ Bảo nhảy lên bức tường bê tông ở chỗ ngồi xổm khác. Tên tài xế nhảy lên không để ý tới chân anh ta giẫm lên khoảng trống, vừa lúc giẫm lên bồn tiểu ngồi xổm nơi Hạ Bảo ngồi xổm vừa rồi. Cả bàn chân của anh ta toàn một màu vàng.
Lúc này, tên tài xế thực sự không kìm lòng được mà nôn ọe. Hạ Bảo cười nhăn mặt nhìn tài xế: “Muốn bắt tôi, đến đây đi nè, không bắt được tôi.”
Hạ Bảo nhân cơ hội nhảy xuống chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài, trước khi Hạ Bảo kịp kêu cứu, cậu bé đã đụng phải một bức tường bằng xương bằng thịt.
Hạ Bảo ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt, cậu bé sợ hãi lùi về phía sau, theo bản năng nói: “Thật xấu.”