“Chị không sao” Tô Lan Huyên liếc nhìn Tam Bảo, cô biết mình không thể chịu đựng được nữa nên mới nói: “Em để ý hộ chị, chị vào nhà vệ sinh chút”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Lan Huyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô tạt nước lạnh vào mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
Một lúc sau, Tô Lan Huyên mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngoài hành lang một người phụ nữ đang ôm đứa bé lo lắng nói với y tá: “Đứa bé sốt ba mươi chín độ, các người mau hạ sốt cho đứa bé đi. Nếu cứ sốt liên tục như này thì hỏng hết đầu óc mất.”
Y tá đo nhiệt độ cho đứ bé, nhiệt độ quá cao khiến đứa bé mệt mỏi vì quấy khóc, không còn sức lực.
Đọc nhanh ở VietWriter
Y tá hỏi: Em bé bao nhiêu tuổi?” Nguời phụ nữ không xác định nói” Đã gần ba tháng”
“Đi theo tôi.” Y tá đưa người phụ nữ đi tìm bác sĩ khám gấp.
Tô Lan Huyên tình cờ nhìn thấy cảnh này, hầu hết các bà mẹ đều có thể nhớ rõ con mình bao nhiêu tuổi, có thể nhớ chính xác là bao nhiêu ngày, hiếm khi có câu trả lời mơ hồ như vậy.
Trong lòng Tô Lan Huyên còn đang vướng bận Tam Bảo nên cô không suy nghĩ nhiều mà trở về phòng bệnh.
Dùng thuốc hạ sốt có hơi chậm, Tô Lan Huyên lại dùng phương pháp làm mát cơ thể, lâu lâu cô lại lau người bằng nước ấm để hạ nhiệt cho Tam Bảo.
Sau khi lặp lại gần một giờ, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống chỉ còn ba mươi tám phẩy hai độ.
Tô Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm, lúc cô đứng thẳng người thì eo cô gần như không thẳng lên được.
Sau khi sinh em bé, thắt lưng của Tô Lan Huyên luôn đau nhức, bình thường bọn trẻ đều do Hạ Lăng, Hạ Bảo hoặc bảo mẫu, Trần Hương Thủy chăm sóc. Chứng đau lưng của cô cũng không còn quá rõ ràng nữa.
Cô mới cúi người một thời gian dài thì eo của cô lại có chút không ổn.
“Chị, cứ để đấy cho em” Lâu Yến Vy nhìn thấy vậy thì cảm thấy mệt mỏi thay Tô Lan Huyên.
Chăm sóc con cái là một công việc tỉ mỉ, Tô Lan Huyên liếc nhìn Lâu Yến Vy: “Tay chân em vụng về, không chu đáo, cứ để chị làm đi”.
Tô Lan Huyên ôm đứa bé rời khỏi bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy cô chợt nhìn thấy một người quen.
Người đi xuống cầu thang chính là Lạc Huy Hoàng.
Mà người phụ nữ bên cạnh Lạc Huy Hoàng chính là người mà Tô Lan Huyên từng nhìn thấy ở hành lang trước đó.
Người phụ nữ đang ôm đứa bé và cả hai người đều trông rất căng thẳng.
Ở bệnh viện này, người lớn đều lo lắng cho trẻ nhỏ nên không có gì đáng ngạc nhiên khi họ có những biểu hiện như vậy.
Nếu như bình thường, Tô Lan Huyên cũng không có hứng thú đi chào hỏi Lạc Huy Hoàng, nhưng hôm nay không biết vì sao, cô lại hét lớn một tiếng: “Đàn anh Lạc.”