Tô Lan Huyên không dám nghĩ tiếp nữa.
Cả đêm nay, Tô Lan Huyên mất ngủ.
Tin tức Tô Lan Huyên xảy ra chuyện nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Tô, nhà họ Lý, ngay cả Sở Lâm Minh cũng biết chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Lâm Minh mang theo một bó hoa tươi đi tới, vẻ mặt lo lắng: "Tô Lan Huyên, em có bị thương ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào? Sao lại xảy ra tai nạn xe thế?"
Sự xuất hiện của Sở Lâm Minh khiến Tô Lan Huyên cảm thấy chán ghét, cộng thêm chuyện lo lắng cho Lục Đồng Quân cả một đêm, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, nên sắc mặt không tốt lắm.
"Cám ơn cậu chủ Sở đã quan tâm, tôi không sao, đi cẩn thận, không tiễn."
Tô Lan Huyên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Sở Lâm Minh nhíu mày, tình ý sâu xa nói: "Tô Lan Huyên, nghe nói em bị thương, anh rất lo lắng. Lúc đó anh đã nghĩ, nếu như em thật sự xảy ra chuyện thì anh phải làm thế nào.Tô Lan Huyên, anh phát hiện anh thật sự rất yêu em, không thể sống thiếu em."
Những lời ngon tiếng ngọt đột ngột đó khiến Tô Lan Huyên giật mình, cô lại nở nụ cười, nhưng là cười lạnh: "Cậu chủ Sở thật sự phóng đãng đa tình đấy. Nếu để Tô Lan Ninh nghe được những lời này, không biết sẽ cảm thấy như thế nào."
“Tô Lan Huyên, giữa chúng ta có thể không nhắc tới Tô Lan Ninh được không.” Sở Lâm Minh tiếp tục tình cảm nồng nàn nhìn vết thương trên trán và tay của Tô Lan Huyên, vẻ mặt đau khổ: “Sao mà lại xảy ra tai nạn xe? Xuống xe lái xe phải cẩn thận một chút. Hay là em đừng đi làm nữa, em là con gái nuôi nhà họ Lý, cũng đâu cần phải đi làm. Chẳng lẽ nhà họ Lý đối xử không tốt với em sao? Chỉ ra vẻ bên ngoài thôi sao?”
Câu cuối cùng còn mang theo ý thăm dò.
Sở Lâm Minh đang thăm dò rốt cuộc Tô Lan Huyên ở trong nhà họ Lý có địa vị như thế nào.
Tô Lan Huyên cũng không ngốc, đương nhiên vừa nhìn đã biết rõ Sở Lâm Minh đang có ý gì.
Tô Lan Huyên vốn đã rất thất vọng về Sở Lâm Minh, bây giờ đã nâng cấp thành ác cảm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Sở Lâm Minh, Tô Lan Huyên không muốn nói lời nào.
"Sở Lâm Minh, anh thật không biết xấu hổ, kết hôn rồi mà còn tới quấy rầy Tô Lan Huyên nhà chúng tôi."
An Nhã Hân mua đồ ăn sáng rồi đưa Hạ Bảo đến.
Vừa nhìn thấy Sở Lâm Minh, An Nhã Hân nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy không thuận mắt, chỉ muốn hận chết.
Sắc mặt Sở Lâm Minh đột nhiên trở nên khó coi, nhưng nhìn thấy An Nhã Hân, cô chủ nhà họ An, anh ta chỉ có thể nén giận vào trong.
“Cô An, giữa tôi và Tô Lan Huyên chỉ là hiểu lầm. Đây không phải là ý định ban đầu của tôi. Tôi vẫn luôn thích Tô Lan Huyên.” Ánh mắt Sở Lâm Minh dịu dàng nhìn Tô Lan Huyên: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho lỗi lầm hồ đồ của tôi lúc trước, bắt đầu lại từ đầu với Tô Lan Huyên." ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
“Anh đừng nằm mơ giữa ban ngày, anh đã là người đã kết hôn mà còn dụ dỗ Tô Lan Huyên nhà chúng tôi, anh thật không biết xấu hổ, đừng đến tìm Tô Lan Huyên nhà chúng tôi nữa.” An Nhã Hân vô cùng tức giận, cảm thấy bất bình thay cho Tô Lan Huyên: “Anh không nhìn thấy Tô Lan Huyên không thích anh chút nào, còn chán ghét anh sao. Sao da mặt lại dày như vậy, còn không mau cút đi."
Từng câu từng chữ của An Nhã Hân như đâm vào tim Sở Lâm Minh, bất cứ người đàn ông nào có chút lòng tự trọng cũng không thể chịu nổi sự sỉ nhục này của An Nhã Hân.
Sở Lâm Minh nén giận: "Cô An, xin cô hãy chú ý đến ngôn từ của cô. Đây là chuyện giữa tôi và Tô Lan Huyên, không đến lượt một người ngoài như cô xen vào."
An Nhã Hân tức giận: "Anh bắt nạt Tô Lan Huyên thì tôi phải xen vào."
Tô Lan Huyên lạnh lùng nói: "Nhã Hân nói đúng đấy, Sở Lâm Minh, anh phải có chút tự trọng, không nên tự chuốc nhục vào người nữa. Anh đi đi, đem tất cả những thứ anh mang đến đi đi."
Ý định ban đầu của Sở Lâm Minh là hàn gắn mối quan hệ với Tô Lan Huyên, không hề muốn làm mâu thuẫn thêm căng thẳng. Nếu có An Nhã Hân ở đây thì anh ta khó có thể xoa dịu mối quan hệ với Tô Lan Huyên.
“Được, vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm sau anh lại đến thăm em.” Sở Lâm Minh lạnh lùng liếc An Nhã Hân một cái rồi xoay người rời đi.
Hạ Bảo nãy giờ vẫn không lên tiếng, trong nháy mắt đã nghĩ ra một chủ ý. Nhân lúc Tô Lan Huyên và An Nhã Hân không chú ý đến đã chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi kịp Sở Lâm Minh.
"Chú ơi."
Hạ Bảo nắm lấy góc áo của Sở Lâm Minh, giọng nói mềm mại, trông vừa dễ thương vừa đáng yêu, khiến ai nhìn thấy cũng thích.
Nhưng Sở Lâm Minh lại không thích.
Anh ta biết đứa trẻ này, trước đây đã xuất hiện trong bữa tiệc nhận người thân.
"Là cháu à, sao cháu lại ở đây?"
Sở Lâm Minh vừa mới bị An Nhã Hân chọc tức đến đau đầu nên cũng không để ý đến Bé Bảo lắm.
“Chú ơi, mắt chú mù thật rồi, vừa nãy cháu cũng ở trong phòng bệnh mà.” Bé Bảo bĩu môi xỉa xói, trên mặt toàn là vẻ khinh thường.
Nói anh ta mù sao?
Sắc mặt Sở Lâm Minh ngay lập tức trở nên khó coi, nhưng người đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện này đều là người nhà bệnh nhân và bác sĩ, anh ta không thể so bì với một đứa trẻ được.
Đột nhiên Sở Lâm Minh phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Bảo trước mặt: "Cháu nói lúc nãy cháu ở trong bệnh viện, rốt cuộc giữa cháu và Tô Lan Huyên có quan hệ gì thế?"
Chẳng lẽ đây thực sự là con riêng của Tô Lan Huyên sao?
Tô Lan Huyên thực sự chưa kết hôn mà đã sinh con sao?
Nếu không đứa nhỏ này sao lại ở bên Tô Lan Huyên chứ?
"Cháu là trẻ mồ côi, lần trước bị một ông chú xấu xa lừa gạt, chị thấy cháu đáng thương nên đã đón cháu về nuôi." Hạ Bảo vừa nói vừa khóc sụt sùi: "Chú ơi, con người chị rất tốt, chú rất thích chị, có đúng không? Chú đẹp trai như thế này, Bé Bảo thích lắm. Cháu cũng muốn chú và chị yêu nhau, cháu có thể giúp chú theo đuổi chị đấy." ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Nghe vậy, Sở Lâm Minh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là nhận nuôi.
Lời nói của Hạ Bảo khiến Sở Lâm Minh có chút hứng thú, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng thích nghe những lời nịnh hót mà.
Hơn nữa người ta đều nói trẻ con không biết nói dối. Vừa nghe Hạ Bảo nói thích mình, vẻ mặt tức giận của Sở Lâm Minh cũng biến mất: "Ồ? Cháu giúp chú theo đuổi như thế nào?"
“Con gái mà, ai cũng thích được dỗ dành.” Hạ Bảo cười hì hì, đột nhiên kẹp chặt hai chân lại: “Chú ơi, cháu mắc tè quá, chú có thể đưa cháu đến phòng vệ sinh được không?”
Sở Lâm Minh cau mày, giọng nói non nớt của Hạ Bảo cất lên: "Chị thích nhất là người đàn ông hay giúp đỡ người khác. Chú đẹp trai như vậy, chắc chắn tính cách cũng rất tốt."
Đứa trẻ này, miệng thật sự rất ngọt.
Thấy bộ dạng thực sự gấp gáp của Hạ Bảo, Sở Lâm Minh nói: "Được, vậy chú đưa cháu đi."
“Cảm ơn chú, chú thật là tốt bụng.” Hạ Bảo cười hì hì, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia xảo quyệt.
Sở Lâm Minh đưa Hạ Bảo vào phòng vệ sinh: "Mau tè đi."
“Chú ơi, chú giúp cháu cởi quần đi, cháu không cởi được.” Hạ Bảo giả vờ cởi nhưng không cởi được, vẻ mặt gấp gáp như sắp khóc đến nơi.
Sở Lâm Minh nhìn thấy quần trong quá chật thì ngồi xổm xuống: "Được, để chú cởi cho cháu."
Sở Lâm Minh giơ tay ra giúp cậu bé cởi quần, vừa cởi xuống thì đột nhiên nghe thấy Hạ Bảo gấp gáp nói: "Chú ơi, cháu không nhịn nổi nữa rồi."
Sở Lâm Minh còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã có một luồng hơi nóng, mùi nước tiểu sộc vào mũi.
Anh ta đã bị một đứa trẻ tè vào mặt.
Sở Lâm Minh không kịp phòng bị, trên mặt, trên quần áo đều là nước tiểu, mùi vị đó càng khỏi phải nói.
“Chú ơi, cháu xin lỗi chú.” Hạ Bảo xách quần chạy ra ngoài.
“Thằng ranh con này, đứng lại cho tao.” Vẻ mặt Sở Lâm Minh u ám đến đáng sợ.
Hạ Bảo chạy đến cửa phòng vệ sinh, quay đầu lại làm mặt quỷ với Sở Lâm Minh: "Hừ, ai bảo chú ăn hiếp chị tôi, chị là của tôi, ai cũng đừng mơ mà bắt nạt."
Lúc này, Sở Lâm Minh mới nhận ra rằng mình đã bị một đứa trẻ trêu đùa.
"Thằng ranh kia, đứng lại cho tao."
Sở Lâm Minh không kìm nén được cơn giận, sải bước chạy tới, lần này Hạ Bảo không chạy thoát được nên đã bị bắt lại.
“Dám trêu đùa tao, thằng ranh con, để xem tao dạy dỗ mày thế nào.” Sở Lâm Minh tức giận đùng đùng.
Sở Lâm Minh giơ tay lên định đánh, nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống, Hạ Bảo đột nhiên gào khóc đến long trời lở đất.
"Đánh trẻ con, chú xấu xa đánh trẻ con."