Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190: Viêm ruột thừa còn đỡ hơn bị trĩ


Trong bệnh viện đều có bảng lịch trình.


Tần Nhã Viên muốn biết ban ngày là ai đã khám cho Lan Huyên, tại sao Lan Huyên lại nhập viện, là một chuyện rất dễ dàng.


Bỏ ra chút tiền là được.


Tần Nhã Viên bỏ ra chút tiền, còn lấy được hồ sơ bệnh lý của Lan Huyên. Nhìn những gì viết trên đó, lông mày cô ta lập tức nhíu chặt lại.


“Viêm ruột thừa cấp?”


Điều này hoàn toàn khác so với những gì cô ta dự liệu.


Tân Kiều Lam cũng kinh ngạc: “Cô ta không có thai sao?”


Bác sĩ đưa hồ sơ bệnh lý cho cô ta nói: “Cô Tô đúng là thừa cấp, may mà đến sớm, nếu không sẽ rất phiền phức”


“Cảm ơn” Tần Nhã Viên nhét tiền cho người đó, nói: “Xin hỏi cô Tô đang ở phòng bệnh nào?”


“Phòng bệnh số 809”


“Cảm ơn”


Đã có được đáp án, Tần Nhã Viên kéo Tân Kiều Lam ra khỏi văn phòng của bác sĩ.


Tân Kiều Lam nói: “Chị, nếu Lan Huyên không có thai, vậy thì chị đã có thể yên tâm rồi?


“Em về trước đi, chị đến phòng bệnh xem xem” Tần Nhã Viên nói: “À phải rồi, tốt nhất là em nên về Địa Sát đi”


“Chị, em muốn ở lại với chị, sau đó nhìn Lan Huyên bị anh Đồng Quân vứt bỏ” Tân Kiều Lam không muốn rời đi như vậy.


Tần Nhã Viên nhìn cô ta một cách sâu xa, nhưng không nói gì.


Em gái cô ta sinh ra duyên dáng yêu kiều, còn Lục Đồng Quân lại là hạc giữa bầy gà, trong lòng nảy sinh mến mộ cũng không phải là không có khả năng.


Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất chuẩn.


Tần Nhã Viên đi đến cửa phòng bệnh của Lan Huyên, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong.


Lúc nhìn thấy anh đang cho Lan Huyên gối lên tay mình, hai người ôm nhau ngủ trên giường, ngọn lửa ghen tuông và đố kị liền bùng cháy trong lòng Tân Nhã Viên.


“Lan Huyên.”


Tần Nhã Viên lẩm nhẩm tên của Lan Huyên, hận không thể nhai nát cái tên này rồi nuốt xuống. Cô ta siết chặt nắm đấy, nghiến răng nghiến lợi, cật lực kìm nén mới có thể khống chế được cảm xúc của mình.


Tần Nhã Viên không dám nhìn cảnh tượng trong phòng quá lâu, cô ta ôm lồng ngực đang bắt đầu nhói đau của mình bước ra ngoài.


Tân Kiều Lam cũng liếc nhìn vào bên trong, ngọn lửa ghen tuông và đố ky cũng không hề kém Tân Nhã Viên.


Hai chị em họ bực tức rời đi.


Ngày hôm sau.


Lục Đồng Quân đi tới văn phòng của bác sĩ, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra không?”


“Quả nhiên anh Lục đã nói đúng, tối hôm qua thật sự có người tới xem bệnh lý của cô Tô” Bác sĩ cung kính nói: “Tôi đã đưa bệnh lý làm giả từ trước cho cô Tân xem, tất cả đều làm theo sự căn dặn của anh Lục”


“Làm tốt lắm”


Lục Đồng Quân rời khỏi văn phòng, anh đã sớm đoán ra Tần Nhã Viên sẽ điều tra hành tung của anh, cũng sẽ điều tra tình trạng nhập viện của Lan Huyên.


Cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm, chuyện Lan Huyên mang thai có thể giấu được thì cứ tiếp tục giấu.


Sáng sớm, Lưu Lệ Phương và Hạ Bảo đã mang bao nhiều đồ ăn ngon đến bệnh viện.


Lan Huyên ăn no nê một trận xong liền gửi phần còn lại qua cho Chu Văn Triệt.


Chu Văn Triệt đã đỡ hộ cho cô một dao, cô cũng không thể không bày tỏ một chút ý tứ. Biết đền ơn đáp nghĩa là đức tính tốt đẹp của Lan Huyên cô, không thể làm mất.


Lan Huyên vốn định đi qua đó nhưng Hạ Bảo lại nhất quyết bắt cô phải ngồi xe lăn, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được con trai nên cô đành phải thỏa hiệp.


Hạ Bảo đẩy xe lăn, tuổi còn nhỏ mà đã rất biết chăm sóc người khác.


Chu Văn Triệt đã tỉnh rồi, vì phần lưng bị thương nên anh ta chỉ có thể năm nghiêng.


“Anh Chu, anh đã đỡ hơn chưa?” Lan Huyên đặt canh gà lên bàn, vô cùng cảm kích nói: “Hôm qua thật sự rất cảm ơn anh, Lan Huyên tôi lại nợ anh một ân tình rồi”


Thứ khó trả nhất chính là ân tình.


“Tình huống ngày hôm qua, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ dũng cảm tương cứu” Chu Văn Triệt nhìn Lan Huyên ngồi trên xe lăn, hỏi: “Cô cũng bị thương à?”


Lan Huyên cười đáp: “Lớn tuổi rồi nên sức khỏe cũng yếu đi, thoát được một dao nhưng vẫn không thoát được số phận phải nằm viện.


Vừa khéo còn có thể bầu bạn với anh”


Đương nhiên Lan Huyên sẽ không nói ra chuyện cô có thai, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để qua loa lất Khóe miệng Chu Văn Triệt giật giật.


Lớn tuổi?


Chu Văn Triệt khẽ nói: “Tôi nhớ là năm nay cô Tô mới hai mươi lăm tuổi mà nhỉ”


“Phụ nữ một khi đã bước qua tuổi hai lăm thì tốc độ suy giảm collagen sẽ tăng nhanh, các cơ năng khác cũng không còn hoạt động tốt, sẽ nhanh lão hóa và già đi” Lan Huyên nói bừa: “Đàn ông các anh ba mươi vẫn như nhành hoa, phụ nữ vừa qua tuổi ba mươi đã như bã đậu. Con trai tôi cũng lớn từng này rồi, sức khỏe thật sự không còn tốt nữa”


Chu Văn Trị Luận tài ăn nói, anh không thể không bội phục Lan Huyên.


Hạ Bảo rất lanh lợi, phối hợp với Lan Huyên, nơm nớp lo sợ nói: “Mẹ, bác sĩ đã nói rồi, mẹ phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để đến tuổi trung niên mới bắt đầu dưỡng già. Con cũng rất áp lực, vừa phải dành dụnm tiền cưới vợ vừa phải nuôi con nhỏ, còn phải dành dụm tiền cưới vợ cho con của con nữa…”


“Dừng dừng” Lan Huyên lườm Hạ Bảo, nói: “Con đã nói mẹ mới là người con yêu nhất cơ mà, bé Bảo, con thay lòng đổi dạ rồi. Con không yêu mẹ nữa, mẹ rất đau lòng đấy”


Lan Huyên ôm ngực, cố tình tỏ ra thương tâm, cố nặn ra nước mắt nhưng đến một giọt cũng chẳng có.


Bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Hạ Bảo vỗ vỗ tay Lan Huyên, nói: “Được rồi được rồi, bây giờ mẹ vẫn là người con yêu thương nhất”


Chu Văn Triệt nhìn Hạ Bảo, đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp đứa bé này. Trước đây ở tiệc mừng thọ của ông cụ Lục anh ta cũng đã từng gặp cậu bé, nhưng hôm nay càng nhìn Hạ Bảo, anh ta lại càng thấy yêu thích hơn.


€ó lẽ là nhìn cảnh hai mẹ con Lan Huyên Hạ Bảo “tương tác” ăn ý như vậy mới khiến anh ta sinh ra cảm giác đó.


Lan Huyên giả vờ khóc, hai mẹ con đổi vai cho nhau, Hạ Bảo thì như một ông cụ non, dỗ dành Lan Huyên.


Chu Văn Triệt càng nhìn cảm giác ấm áp trong lòng càng trở nên mãnh liệt.


“Anh Chu, anh dưỡng thương cho tốt nhé. Bây giờ chúng ta cũng cùng là bệnh nhân rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm anh”


Chu Văn Triệt định thần lại, vô thức gật đầu đáp: “Được.”


“Vậy chúng tôi đi trước đây, anh nhớ uống canh gà nhé.”


Hạ Bảo đẩy Lan Huyên rời đi, tiếng cười nói của hai mẹ con họ như có như không vọng lại, tận đến khi không nghe thấy gì nữa.


Chu Văn Triệt thất thần, lại thấy ngưỡng mộ Lục Đồng Quân.


Lục Đồng Quân thật tốt số, có thể tìm được một người phụ nữ tốt như Lan Huyên.


Lan Huyên không muốn quay về phòng bệnh, cô bảo Hạ Bảo đẩy cô đi loanh quanh, đi tắm nắng trong vườn ở dưới lầu.


Thật trùng hợp.


Bọn họ đụng phải Trần Hương Thủy đang vô cùng buồn chán nên cũng xuống dưới lầu tắm nắng.


Người đầu tiên Trần Hương Thủy chú ý đến nhất là Hạ Bảo, bà ta như bị ma xui quỷ khiến mà lại gần bọn họ. Bà ta cảm thấy đứa bé này rất xinh xắn, giống y Lục Đồng Quân lúc còn nhỏ.


Trần Hương Thủy cười hỏi Lan Huyên: “Đây là con trai cháu à? Trông xinh trai quá, cô chưa từng thấy một bé trai xinh xắn đến như vậy”


Trần Hương Thủy đã mất trí nhớ nên đương nhiên cũng không nhớ Hạ Bảo.


“Vâng, là con trai cháu ạ” Lan Huyên ngẩn người, cười đáp: “Bé Bảo, mau chào bà Trần đi con”


Hạ Bảo cũng biết chuyện Trần Hương Thủy mất trí nhớ, rất lễ phép.


gọi: “Chào bà Trần, cháu tên là Hạ Bảo”


“Sao hai người biết cô họ Trần?” Trần Hương Thủy hỏi: “Trước đây chúng ta có quen biết à?”


“Ai mà không biết cô là mẹ Lục Đồng Quân của tập đoàn Đại Lục ạ?” Lan Huyên cười đáp: “Cô, có phải cô thấy rất buồn chán không ạ?


Hay là chúng ta tìm vài người khác cùng làm vài ván mạt chược đi ạ?”


Trần Hương Thủy rất thích đánh mạt chược, cho dù đã mất trí nhớ, bà ta vẫn biết chơi.


Vừa nghe đến chơi mạt chược, Trần Hương Thủy liền ngứa ngáy chân tay, gật đầu liên tục, cười nói: “Được được, cháu mau sắp xếp đi, cô sắp chán chết rồi”


“Vâng ạ, cứ vậy cô nhé.” Lan Huyên lập tức gọi điện thoại cho An Nhã Hân, ba thiếu một, nghĩ ngợi một lúc, cô lại gọi cả Lý Thái đến.


Lý Thái không thích loại hoạt động giải trí như đánh mạt chược, nhưng vừa nghe có An Nhã Hân, anh ta liền chạy đến còn nhanh hơn thỏ.


Nửa tiếng sau, một bàn mạt chược đã được sắp xếp trong phòng bệnh của Lan Huyên.


An Nhã Hân Lý Thái đã đến, bốn người vào chỗ bắt đầu chơi mạt chược. Hạ Bảo ở bên cạnh rót trà bưng nước.


Theo lời của Lan Huyên, Trần Hương Thủy mất trí nhớ cũng không sao, coi Tần Nhã Viên thành con dâu cũng không sao, cùng lắm thì cô lại thiết lập quan hệ tốt đẹp với bà ta lại từ đầu là được.


Thuận theo sở thích của bà ta thì chơi mạt chược là một hoạt động giải trí có thể kéo gần quan hệ của hai bên tốt nhất.


Sau khi Lan Huyên liên tiếp để Trần Hương Thủy thẳng vài ván, bà ta liền cười đến không khép được miệng lại: “Cùng màu rồi, lại ù rồi. Hôm nay cô may mắn quá, ba người bọn cháu phải cố gắng hơn nữa”


Lan Huyên giả vờ khổ não nói: “Cô à, tài đánh bài của cô như thần ấy, cháu cũng muốn ù lắm nhưng ù không nổi”


An Nhã Hân biết Lan Huyên làm việc để kéo gần quan hệ với mẹ chồng tương lai nên cũng rất biết ý, nói: “Đúng rồi đấy ạ, cô Trần, trình độ này của cô đã có thể tham gia thi đấu được rồi đấy ạ. Tiền trong túi cháu đều bị thua sạch rồi”


Lý Thái nhân cơ hội giành hảo cảm, nói: “Thua thì cứ tính cho anh”


An Nhã Hân lườm Lý Thái một cái, bốn người họ lại tiếp tục.


Tần Nhã Viên đã đến thăm Trần Hương Thủy từ sớm nhưng không tìm thấy người trong phòng bệnh. Lúc cô ta nhìn thấy Trần Hương Thủy.


đang cùng Lan Huyên và mấy người khác chơi mạt chược, tiếng nói cười vang lên không dứt, sắc mặt Tần Nhã Viên trở nên vô cùng khó coi.


Tần Nhã Viên nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, tươi cười bước vào: “Bác gái, hóa ra bác ở đây ạ. Cô Tô, nghe nói cô bị viêm ruột thừa cấp, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”


An Nhã Hân và Lý Thái cùng nhìn về phía Lan Huyên.


Viêm ruột thừa?


Lan Huyên cũng suýt sặc vì ba chữ “viêm ruột thừa” này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK