Đọc nhanh ở VietWriter
“Ừm” Tô Lan Huyên rất buồn ngủ, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bên kia, Vạn Hoài Bắc đã chạy đến kiệt sức, anh ta nằm lên giường, giang hai tay hai chân ra thành hình chữ “đại”,
nhắm mắt lại bày ra bộ dạng "muốn chém muốn giết gì thì tùy cô”: “Đến đi nữ quỷ váy đỏ, ông đây đã từng ngủ với phụ nữ và cả đàn ông, chưa ngủ với nữ quỷ bao giờ cũng coi như là trải nghiệm cảm giác mới lạ”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Tôi phải bóp chết anh, để anh đến địa ngục với tôi.” Lâu Yến Vy chồm tới trước mặt Vạn Hoài Bắc hù dọa anh ta, vừa dứt lời, Vạn Hoài Bắc đã trở mình đè Lâu Yến Vy xuống dưới thân, nhanh chóng khóa chặt hai tay cô ta trên đỉnh đầu.
“Người khác chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, ông đây thì ngầu rồi, trực tiếp phong lưu với quỷ luôn”
Nói rồi, Vạn Hoài Bắc cắn lên cổ nữ quỷ áo đỏ một cái... Ồ, không phải, là cắn. lên cổ Lâu Yến Vy mới đúng.
“Đau!”
Lâu Yến Vy bị đau kêu lên một tiếng, cũng không giả vờ nữa, lập tức mắng người: “Công tử bột, buông tôi ra, anh cầm tinh con chó à?”
Lâu Yến Vy giãy giụa lắc đầu sang trái rồi lại sang phải, dùng miệng thổi bay những sợi tóc trên mặt để lộ ra khuôn mặt của mình.
“Lâu Yến Vy.”
Vạn Hoài Bắc đột nhiên nghiêm túc gọi một tiếng, nhưng anh ta vẫn đứng cách xa Lâu Yến Vy mấy mét, cảm xúc dần dần dâng trào, thở dài nói: “Lâu Yến Vy, cô buông tha cho tôi đi, hai chúng ta không hợp đầu. Tôi cũng không yêu cầu cô chịu trách nhiệm, chúng ta cứ như vậy, quên đi, hãy để quá khứ theo gió cuốn đi.”
Vạn Hoài Bắc còn nói một cách rất diễn cảm.
Trước đây Vạn Hoài Bắc đuổi theo bắt Lâu Yến Vy chịu trách nhiệm, cô ta trốn cũng không kịp. Bây giờ lại đột nhiên bảo cô ta buông tha cho anh ta, trong lòng cô ta đột nhiên có một chút cảm giác trống rỗng.
Giống như đột nhiên có một ngày, đồ của mình bị người khác cướp đi vậy.
Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc, trong lòng đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Công tử bột, chuyện này, tôi.”