Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như thật sự có người bắt đứa trẻ, chắc chắn sau khi tổn hại đứa trẻ thì sẽ không đưa thi thể ra.


Đây là khiêu khích, không có thâm thù đại hận thì người bình thường sẽ không làm ra chuyện này. Ông cụ Lục đã lớn tuổi rồi nhưng cũng bị chuyện này dọa sợ.



Đọc nhanh ở VietWriter


Thủ đoạn quá tàn nhẫn rồi.


Đó chỉ là một đứa trẻ mà


Tất cả mọi người sau khi nhìn cũng không dám nhìn lần thứ hai.


Phía bên cảnh sát cũng ý thức được vụ án này không đơn giản, liền cử thêm người đưa thi thể về giám định có phải của Tứ Bảo hay không, đây cũng là một mạng người.



Đọc nhanh ở VietWriter


Lê Cẩm Tú qua một lúc sau mới dám mở mắt, tay kéo áo của Lục Minh Húc giọng nói rụt rè hỏi: “Chắc không phải là của Tứ Bảo chứ? Bị bọn bắt cóc phanh thây rồi sao?”


Lời này vừa nói liền bị Lục Đồng Quân nghe được, ánh mắt sắc lạnh của Lục Đồng Quân nhìn qua: “Đây tuyệt đối không phải là của Tứ Bảo”


Lê Cẩm Tú bị quát liền sững sờ không dám nói thêm. Lục Minh Húc khẽ vỗ tay của cô ta, ý nói cô ta đừng sợ. “Hạ Đình, đưa ông cụ vào trong phòng. Hạ Vân đưa bà chủ vào trong phòng”


Lục Đồng Quân phân phó, Hạ Đình Hạ Vân chia ra đưa ông cụ Lục cùng với Trần Hương Thủy đang ngất về phòng.


Lục Đồng Quân cũng đưa Tô Lan Huyên về phòng. Đêm nay nhà họ Lục được định sẵn là một đêm khó ngủ.


Xảy ra chuyện lớn như vậy, người hầu trên dưới nhà họ Lục cũng không ngủ được, Tứ Bảo là đứa trẻ bọn họ cùng nhau chăm sóc từng chút, còn chưa tới ba


tháng tuổi, làm sao có thể có người tàn nhẫn như vậy.


Hạ Lăng và Hạ Bảo có bảo mẫu chăm sóc ở trong phòng nên không nhìn thấy đồ ở trong hộp, nhưng mà nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm sao mà không biết được.


Hạ Bảo biết em trai xảy ra chuyện nên đau lòng khóc nấc: “Anh ơi có phải em tư chết rồi không, em tự chết rồi!”


“Đừng khóc, bây giờ còn chưa có kết quả kiểm nghiệm, ai nói đó nhất định là của em tự đầu” Hạ Lăng điềm tĩnh hơn Hạ Bảo một chút.


Hạ Bảo vẫn khóc thảm thiết, Tam Bảo cũng khóc ở trong phòng kế bên, tiếng khóc của hai đứa trẻ càng khiến mọi người sầu não.


Hạ Lăng thân là con trai lớn không thể khóc, còn phải an ủi em trai.


“Em trai, mẹ đã rất buồn rồi, em còn khóc sẽ làm mẹ tỉnh giấc đó.” Hạ Lăng đưa giấy cho Hạ Bảo: “Chúng ta không thể khiến mẹ và cha buồn phiền nữa.”


Vừa nghe đến khiến mẹ buồn bã, Hạ Bảo liền ngừng ngóc líu ríu nói: “Anh ơi em không muốn em tự chết”.





Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mà lúc này vẻ mặt uy nghiêm của Lục


Đồng Quân càng có sức hấp dẫn đàn ông hơn.


“Cẩm Tú lên xe nào” Lục Minh Húc giục cô ta.


Bây giờ Lục Minh Húc đã không mua nổi xe sang, chỉ có thể lái một chiếc xe đã qua sử dụng.


Lê Cẩm Tú hoàn hồn, lúc mở cửa xe, dưới sâu đáy mắt lướt qua một tia chê bai, chiếc xe này vừa cũ vừa rách còn là xe đã sử dụng, làm sao so được với Porsche Ferrari và Rolls Royce đậu bên cạnh anh ta.


Chiếc Porsche thường do Tô Lan Huyên lái, một đoàn xe mười mấy chiếc, giá chiếc nào cũng trên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK