Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có chiếc lá xanh như Tô Lan Huyên, mới có thể làm nổi bật lên những bông hoa màu đỏ là bọn họ đây.


Thấy Lý Hồng Vân vẫn chưa có phản ứng gì, Tô Lan Huyên hỏi: “Cậu kết hôn chông cậu bao lâu rồi?”



Đọc nhanh ở VietWriter


Lý Hồng Vân mỉm cười nói: “Chúng tôi vừa mới cưới nhau được một tháng, là cưới chớp nhoáng đấy, yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chồng của tôi là người ở đây, gia đình tri thức, cha mẹ anh ấy đều là giáo sư ở trường đại học.”


Kết hôn chớp nhoáng, không có gì lạ.


Tô Lan Huyên lại nghĩ tới chuyện ngay từ đầu cô đã bị Lục Đồng Quân lừa rồi.


Lục Đồng Quân giả vờ nghèo khổ, không biết người chồng này của Lý Hồng Vân là giả nghèo hay là nghèo thật đây.


Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Lý Hồng Vân vang lên, cô ta liếc mắt nhìn điện thoại, rồi cười nói: “Chồng tôi cũng ở ngay bên cạnh, vậy tôi sẽ gọi anh ấy đến đây đế gặp mọi người chúng ta cùng nhau làm quen. Tô Lan Huyên, lát nữa nhất định tôi sẽ nói giúp cho cậu với anh ấy, để tìm một công việc cho chồng của cậu.”



Đọc nhanh ở VietWriter


Nói rồi, Lý Hồng Vân đã đi ra ngoài và nóng lòng muốn đưa chồng của mình tới đây để khoe khoang một trận cho đã.


Mọi người đang ngồi ở đây đều biết rất rõ, trên mặt mang theo nụ cười, trong lòng lại vừa ghen tị vừa khó chịu.


Chẳng bao lâu sau, Lý Hồng Vân đi cùng với một người đàn ông quay trở lại.


Người đàn ông trông khá điển trai, khoác lên mình bộ vest và đi đôi giày da, có vài phần khí chất của một giám đốc điều hành “Đây là Châu Chấn, chồng của tôi” Lý Hồng Vân tự hào giới thiệu với mọi người với vẻ mặt đắc chí: “Hiện tại anh ấy đang phụ trách mảng phát triển thị trường của tập đoàn Huyên Quân tại khu vực Hoa Nam”


“Xin chào mọi người” Châu Chấn vẫy tay với mọi người và vô cùng khảng khái nói: “Bữa ăn này hôm nay tôi sẽ chỉ trả hết”


“Hồng Vân, chồng của cô thật sự rất hào phóng.”


“Vậy chúng tôi phải cảm ơn anh trước rồi gọi món thoải mái đấy nhé.”


Lý Hồng Vân dương dương tự đắc, phẩy phẩy tay: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái đi”


Nói xong Lý Hồng Vân liền dẫn Châu Chấn đi tới trước mặt Tô Lan Huyên rồi nói: “Ông xã, đây là bạn học của em. Chồng của cô ấy bị thương ở chân không có việc làm, anh hãy giúp đỡ họ sắp xếp một công việc ở tập đoàn Huyên Quân được không, đều là bạn học với nhau, vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau mà. “


Nói là giúp đỡ lẫn nhau, thực ra là để khoe khoang bản thân ở trước mặt Tô Lan Huyên mà thôi.


Tô Lan Huyên ngồi ở chỗ đó nở nụ cười rạng rỡ, Châu Chấn nghiêng đầu qua nhìn thấy Tô Lan Huyên, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, suýt chút nữa thì xụi lơ, run rẩy lắp bắp hét lên một tiếng: “Tổng giám đốc Tô!”


Chỉ một tiếng tổng giám đốc Tô đã khiến cho mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tô Lan Huyên.


Lý Hồng Vân cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Ông xã, tống, tổng giám đốc Tô gì chứ?”


Châu Chấn run rẩy nói: “Vị này là bà chủ của tập đoàn Huyên Quân, tổng giám đốc Tô.”


Câu nói này giống như tiếng sấm trên mặt đất.





“Châu Chấn, anh mau nói rõ đi, rốt cuộc anh là người thuộc phòng bảo vệ hay là tổng phụ trách của khu vực Hoa Nam?”


Ban nãy đã nói hết lời, nơi này còn toàn là bạn học cũ, nếu thực sự bị vả mặt, cô ta sẽ không thể ngẩng đầu lên được mất.


Châu Chấn do dự nói: “Anh không phải tổng phụ trách, anh chỉ là một nhân viên bảo vệ ở đó.


Châu Chấn vừa dứt lời, Lý Hồng Vân liền suýt nữa ngất ngay tại chỗ.


Tiếng xì xào châm biếm khe khẽ của mọi người vang lên.


“Thật nực cười, tôi cứ tưởng cô ta được gả cho một quản lý cấp cao nào đấy trong công ty cơ, hóa ra chỉ là một nhân viên bảo vệ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK