Lãnh Phú Cường hút một điếu thuốc, nói: “Cấp trên đã ra lệnh phải phá được vụ án trong vòng ba ngày. Có thể báo cáo kết quả lên cấp trên hay không phải tùy thuộc vào ngày hôm nay như thế nào?
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ừ, còn một tiếng nữa mới đến giờ làm lễ, không vội” Lục Đồng Quân cũng châm một điếu thuốc, nhìn từ xa hai người đang chào hỏi như những người bạn cũ đang hàn huyên tâm sự.
Vạn Hoài Bắc đang chuẩn bị đi qua thì một chiếc xe địa hình màu đen chạy tới, đó chính là Tô Hạo Trần.
Cậu ấy và Tô Khánh Thành cũng đến nơi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Hạo Trần dừng xe bên cạnh Lục Đồng Quân rồi hạ cửa kính xe xuống: “Anh rể, hôm nay anh thật đẹp trai. Chúc mừng anh, chúc anh rể và chị trăm năm hòa hợp”
Lục Đồng Quân gật đầu: “Ừm, chị của cậu ở bên trong. Cậu và cha vợ vào trong trước đi, tôi ở đây tiếp khách”
Một tiếng cha vợ khiến Tô Khánh Thành cười tươi như hoa: “Con rể ngoan, hôm nay là ngày vui của con và Lan Huyên. Lát nữa nhất định phải uống với cha vài ly”
“Nhất định rồi ạ”
“Anh rể, em vào trước đấy ạ” Tô Hạo Trần điều khiển xe đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lối vào bãi đậu xe vốn dĩ đã có người kiểm tra, những người này cũng có năng lực phân biệt. Họ biết một người là em rể của Lục Đồng Quân, còn người kia là cha vợ của anh nên mới để họ đi qua.
Vạn Hoài Bắc đi về phía Lục Đồng Quân: “Lão đại” Lục Đồng Quân hỏi: “Bên phía Lan Huyên thế nào rồi?”
Có Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa ở cùng nên không có vấn đề gì”.
“Ừ, hãy đưa người đi kiểm tra lại các lối ra vào, kiểm tra cẩn thận”
Khách sạn bị bao vây kín như cái thùng sắt nhưng Lục Đồng Quân vẫn không an tâm.
Đặt câu nói này cho người khác là một lời khen ngợi nhưng nếu đặt nó lên hai chị em họ thì chắc chắn là nghĩa xấu.
Tần Nhã Viên đi đến cực điểm đã tự sát, nếu như Tần
Kiều Lam đi đến cực hạn...
“Tin tin”.
Đó là tiếng còi xe ô tô.
Lục Đồng Quân ngước mắt lên, chính là Tần Chấn Đông đã tới.