Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lan Huyên suy sụp ngồi trên ghế, đau buồn lau nước mắt và gào lớn: “Mẹ!”


Cô cũng không vì mình bị nghi ngờ là thủ phạm mà hoảng loạn, cô đau buồn vì Trần Hương Thủy bị chết thảm.



Đọc nhanh ở VietWriter


Trần Hương Thủy đối xử với cô như con gái ruột, vậy mà chết trước mặt cô như thế, nhưng cô lại không làm được gì cả.


Nước mắt Tô Lan Huyên rơi lã chã, đau đớn bụm lấy mặt. Qua một lúc lâu sau mới dần hồi phục được cảm xúc.


Hai mắt Tô Lan Huyên ửng đỏ, nhìn Lục Minh Húc: “Tại sao tôi lại ở đây?”



Đọc nhanh ở VietWriter


“Tối qua em đi giao bánh ngọt cho khách, lúc trở về thì thấy chị ngất ở ven đường, em đã đưa chị đến đây”.


Lục Minh Húc nói: “Em gọi điện thoại cho anh cả nhưng không ai nghe máy. Vốn dĩ định về nhà cũ thông báo một tiếng, nhưng lại biết chị chính là nghi phạm giết chết bác dâu, em cũng không dám đưa chị về” .


“Ven đường?” Tô Lan Huyên truy vấn: “Cậu đi qua cầu Nhị Tiên sao? Có nhìn thấy người giết mẹ chồng tôi không? Có nhìn thấy người đã đánh ngất tôi không?”.


“Không phải Cầu Nhị Tiên, em thấy chị ở giao lộ phía đông đường Mã Siêu”


Lục Minh Húc đưa khăn tay cho Tô Lan Huyên một cách rất thân thiết: “Cũng may là em phát hiện ra sớm, nếu không chị đã bị cảnh sát bắt rồi. Chị dâu, chị thật sự đã giết bác dâu sao?”


Tô Lan Huyên nhìn Lục Minh Húc chằm chằm, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc bị đánh ngất. Cuối cùng ánh mắt của


cô dừng lại ở trên cái giá giày trước cửa, trên giá có một đôi giày thể thao.


Ngày hôm qua lúc cô ra khỏi cửa, đã gặp Lục Minh Húc ở nhà cũ. Cô nhớ rõ lúc đó Lục Minh Húc đi chính là đôi giày thể thao này.


Đôi giày thể thao màu trắng có dính xi măng ở dưới để giày.


Nếu như cô nhớ không lầm, lúc ấy bên kia đường đối diện Cầu Nhị Tiên có một đoạn đường đang thi công, cách chỗ cô bị đánh ngất không xa.


Nếu Lục Minh Húc không đi qua cầu Nhị Tiên, sao để giày lại dính xi măng được?


Lục Minh Húc nói dối.


Trong lòng Tô Lan Huyên căng thẳng, tay chân đều hồi hộp mà đổ mồ hôi lạnh.


Toàn thân Tô Lan Huyên không nhịn được mà phát run, Lục Minh Húc nhẹ tay huých vào vai Tô Lan Huyên một cái, giọng nói tỏ vẻ quan tâm: “Chị dâu? Chị sao thế? Hay là gọi điện thoại cho anh cả đến đón chị nhé?”.


“Không!” Tô Lan Huyên theo bản năng từ chối, cô kìm nén sợ hãi từ trong đáy lòng, trên mặt không bày ra một biểu cảm nào: “Mẹ chồng chết rồi, tôi chính là nghi phạm, người giết mẹ chồng tôi lộ ra khuôn mặt giống tôi như đúc. Nếu lúc này tôi xuất hiện, Lục Đồng Quân chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi. Cho dù anh ấy không giao tôi cho cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy chồianh ấy lại càng thấy đau khổ hơn”


Lục Minh Húc gật đầu nói: “Em nghe nói anh cả nằm viện, bác dâu chết thảm khiến anh cả tức giận mà ói ra máu. Chị dâu lo lắng phải, nếu lúc này chỉ xuất hiện, chính chị cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cảm xúc của anh cả không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì Tứ Bảo sẽ không có ai chăm lo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK