Lâu Yến Vy mang mặt nạ da người giả trang, mà đám người dưới lầu kia cũng là do Lục Đồng Quân mang đến, đều là người của Bóng Đêm giả côn đồ ở đây gây chuyện, khiến người ta nghe nhìn lẫn lộn.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mục đích là tìm cơ hội một mẻ hốt gọn những người này.
Tần Kiều Lam và Lục Minh Húc đều ở đây, Tứ Bảo vừa đến tay, chỉ cần Lục Đồng Quân ra lệnh một tiếng thì một người cũng đừng hòng chạy.
Lúc Lâu Yến Vy đang xúi giục, hai phe muốn xông lên đánh nhau thì thấy Tần Kiều Lam đi ra, Lâu Yến Vy ra vẻ vô cùng khoa trương, nói: “Đệt, xác ướp à?”
Mặt của Tần Kiều Lam bị quấn băng kín kẽ, thật sự có hơi giống xác ướp.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Kiều Lam nghe xong lời này thì lập tức tức giận, ánh mắt dọa người: “Cô mới là xác ướp”
“Nếu cô không phải xác ướp thì quấn mặt làm chi? Không thể gặp người ta à?” Lâu Yến Vy vừa nói vừa tới gần Tần Kiều Lam, cô ta nhìn thấy Tứ Bảo đang ngủ trong lòng của Tần Kiều Lam thì rất ngứa ngáy tay chân, hận không thể nhào qua ôm về.
Tần Kiều Lam đang định nổi giận thì Lâu Yến Vy lảng sang chuyện khác, nói với người của hai phe: “Mấy người thất thần làm gì vậy, đánh đi, người nào thắng thì đêm nay em đi cùng với người đó.”
Hai phe nhìn nhau, đảnh thật à?
Kịch bản này cũng không sai, không có mệnh lệnh của Lục Đồng Quân thì đám người kia cũng chỉ có thể nghe theo Lâu Yến Vy, thực sự nhào vô đánh nhau.
-
Thấy bọn họ ra tay, Lâu Yến Vy lôi kéo Tần Kiều Lam làm quen, vẻ mặt vừa khó khăn vừa đau khổ: “Ai, lớn lên đẹp quá cũng khổ, luôn có đàn ông tranh giành tôi làm tình nhân mà đánh đập nhau tàn nhẫn. Đúng rồi, cô thuộc bang phái nào? Tôi rất quen thuộc địa bàn ở đây, sao lúc trước chưa từng thấy cô nhỉ? Cô có muốn gia nhập với chúng tôi không, về sau theo tôi lăn lộn”.
Tần Kiều Lam tức giận, cô ta đường đường là cô cả của Địa Sát, sao có thể đánh đồng với mấy tên côn đồ này?
“Tôi.." Tần Kiều Lam vừa định mở miệng thì Lâu Yến Vy xen vào, nói: “Hơn nửa đêm cô còn ôm đứa bé, rồi mang nhiều người đến đây làm gì? Dã ngoại hoang vu, không phải là cô gái nhỏ nhà ai rời nhà trốn đi chứ?”
“Cô.”
“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.” Lâu Yến Vy hoàn toàn không cho Tần Kiều Lam cơ hội nói chuyện: “Tôi ôm một cái nào?
“Không được.” Tần Kiều Lam ôm chặt đứa bé, lúc này cô ta mới chú ý tới, trong lúc không hay không biết thì người phụ nữ tóc ngắn này lại dựa gần cô ta như vậy.
“Nhỏ mọn như vậy làm gì” Ngoài miệng Lâu Yến Vy nói như vậy, nhưng lại yên lặng nháy mắt với người của hai bang phải kia, đám người cũng phản ứng nhanh, đánh một hồi lập tức dời đến chỗ của Tần Kiều Lam.
Một người đàn ông cố ý đụng vào Tần Kiều Lam.
“Cẩn thận” Lâu Yến Vy cố ý hô lớn một tiếng, thò tay kéo Tần Kiều Lam, động tác rất nhanh, thừa cơ đoạt đứa bé lại.
Tô Lan Huyên trốn ở đầu bậc thang vui mừng khôn xiết, Tứ Bảo đã nằm trong ngực của Lâu Yến Vy, an toàn rồi.
Tân Kiều Lam kịp phản ứng, duỗi tay muốn bắt đứa bé lại: “Trả con cho tôi” Đúng lúc này, Lục Đồng Quân ra lệnh một tiếng: “Ra tay”