Tô Lan Huyên cười khúc khích, kéo tay Lục Đồng Quân ra: "Ghen sao? Cả người anh từ đầu đến chân có chỗ nào mà em chưa thấy qua chứ?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Lục Đồng Quân kề sát tại Tô Lan Huyên trầm giọng nói: “Vậy anh đẹp hay bọn họ đẹp hơn, hửm?”
Hơi thở nóng rực, tràn ngập hormone nam tính khiến Tô Lan Huyên cảm thấy cả người có hơi nhũn ra.
Chữ “hửm” cuối cùng kia mang theo vài phần uy hiếp, có một loại cảm giác nếu cô dám nói anh không đẹp thì anh nhất định sẽ chứng minh năng lực trên giường.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nghĩ đến sức chiến đấu của người nào đó tại phương diện kia khiến cô hơi yếu lòng: “Ông xã đẹp trai nhất”
Trong lúc họ nói chuyện có một đám nhóc chạy đến. Đứa lớn nhất cũng khoảng mười tuổi, bé nhất...
Ánh mắt Tô Lan Huyên dừng trên người đứa bé tụt lại phía sau, hai mắt tỏa sáng: “Ông xã ông xã, bé gái kia y như búp bê vậy, đẹp quá đi”
Những đứa nhỏ khác đều bị phơi nắng thành làn da lúa mạch, chỉ có cô bé kia hồng hào mịn màng, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo cùng với đôi mắt to tròn.
Tô Lan Huyên nhịn không được chạy đến, mắt của cô bé này vậy mà lại là màu xanh nhạt, môi hồng răng trắng, còn có một mái tóc đen tuyền, xinh đẹp y như búp bê vậy.
Tô Lan Huyên đột nhiên cảm thấy ông xã nhà mình thật độc ác: “Lục Đồng Quân, bé con đáng yêu thế này sao anh có thể nhẫn tâm để bé vào huấn luyện vậy hả? Mới có ba tuổi thôi phải không?”.
Cô gái nhỏ dùng giọng nói non nớt đáp: “Năm nay con ba tuổi rưỡi rồi” Nói rất rõ ràng.
Tô Lan Huyên vui mừng không thôi, quay đầu lại nói với Lục Đồng Quân: “Em muốn ôm về nhà nuôi”
Nếu cô có thể sinh ra một bé con xinh đẹp thế này cô ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Lục Đồng Quân đi đến: “Con bé tên là Kawaii, mới đến đảo được một năm. Lúc trước không hề nhận huấn luyện, không biết Lão Tiết làm thế nào mà con bé lại tiếp nhận huấn luyện”.
“Kawaii?” Tô Lan Huyện cười nói: “Oa, cái tên Kawaii này thật hay, là người ngoại quốc hử? Có máu lai sao? Lại với nước nào vậy?”
“Không rõ lắm, là người lão Tiết mang về” Lục Đồng Quân nói: “Lão Tiết nói là cônhi”.
“Lục Đồng Quân, em nghi ngờ sâu sắc các anh lừa bán trẻ em. Thấy đứa nào đẹp cũng bảo là cô nhi, lúc trước Hạ Lăng cũng bị lừa đến y vậy?”
Lục Đồng Quân dở khóc dở cười: “Đó chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, lừa gạt con mình không có vi phạm pháp luật”.
“Vậy còn cô bé này thì sao?” Tô Lan Huyên chỉ vào cô gái nhỏ. Lúc này, Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng đi đến đây. Kawaii vui vẻ chạy đến chỗ Hạ Lăng: “Anh Lăng, anh về rồi” Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân liếc nhau.
Lục Đồng Quân cười nói: “Lan Huyên, lừa gạt con dâu nhà mình có phạm pháp không?
“Hệ nuôi dưỡng sao?”
Kawaii chạy đến trước mặt Hạ Lăng, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên. “Anh Lăng, em nhớ anh lắm” Hai vợ chồng Lục Đồng Quân: "..” Con dâu tương lai... thật là bạo.