Lan Huyên thật sự không muốn chết.
Nhưng cô thật sự hết hơi rồi.
Cô cảm thấy tiếc nuối, cô còn chưa nghe Hạ Lăng Hạ Bảo nghiêm túc gọi cô là mẹ mà.
Con dao hạ xuống, khi nó chỉ còn cách ngực Lan Huyên ba milimet thì Lan Huyên nghe thấy tiếng súng vang lên.
Con dao trong tay người phụ nữ bị văng ra, viên đạn và con dao cọ.
xát với nhau tạo ra tia lửa, viên đạn bay ngang qua ngực Lan Huyên.
Két!
Nếu mà kỹ thuật băn súng không ổn thì có phải là cô vừa ăn một dao vừa ăn một đạn không.
Lan Huyên quay đầu xem xem ai nổ súng, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ hồng đu dây nhảy xuống từ trên cây, nhanh như bay vậy, cứ tựa như tiên nữ hạ trần.
Tâm hai mươi tuổi, vóc dáng khuôn mặt đều khá quỷ dị.
“Dám làm tổn thương người của bà, coi bà đây là vật trang trí à”
Mà tiên nữ mới mở miệng thôi là cảm giác đẹp đẽ toàn thân bị phá hỏng hết.
Tiên nữ chống nạnh bực mình, một tay đỡ Lan Huyên dậy.
Lan Huyên: Tiên nữ, đừng hung dữ vậy được không?
Cô cũng có lòng tự trọng mà.
Lan Huyên không biết người phụ nữ áo hồng trước mắt, bây giờ thắt lưng cô đau quá không thể nào di chuyển được, cơ mà nghe tiên nữ nói thì có vẻ người này có biết cô.
Là bạn chứ không phải địch, vậy là được rồi.
Lan Huyên hỏi: “Cô nãy giờ ngồi trên cây xem trò vui à?”
Chứ sao, chẳng lẽ là cái cây thành tinh, tự nhiên đẻ ra một con người à?
“Mới tới thôi” Tiên nữ ngượng ngùng cười cười: “Em thấy hai người đánh nhau nồng thắm, xem một hồi thấy vui, không đành lòng quấy rối”
Lan Huyên đen mặt.
“Sao cô nói như là tôi với cô ta có gì đó với nhau vậy”
Đánh nhau nồng thắm là sao?
Khi nãy cô mới đánh nhau sống chết đấy.
“Chị, chị hài hước quá, chị hiểu lầm rồi” Tiên nữ nghiêm túc nói.
Lan Huyên cảm thấy sao cũng chẳng đứng đắn được.
“Phát súng của cô khi nãy chỉ cần trễ, hoặc là trật tay là có thể trực tiếp tiễn tôi đi gặp Diêm Vương đấy”
“Em canh đúng thời gian, chắc chắn không sai lâm” Tiên nữ rất tự tin nói: “Em bắn bách phát bách trúng, không bao giờ thất bại”
Lan Huyên: Canh đúng lúc mà cô suýt chết luôn.
Lan Huyên hai tay chắp lại: “Cảm ơn ân cứu mạng của cô.”
Lan Huyên ân oán rất rõ ràng, như không nhờ Lâu Yến Vy thì cô đã mất mạng rồi.
Ân cứu mạng này cô sẽ nhớ kỹ.
“Chị em với nhau không cần khách khí đâu” Lâu Yến Vy rất nghĩa khí nói: “Chị, chị sang một bên nghỉ tạm đi, người này để em lo”
Nói xong, Lâu Yến Vy quay người lại, khí chất thay đổi, ánh mắt lạnh dần xuống: “Con Hồ Ly thối, mày dám làm chị tao bị thương, mày hỏi tao chưa: “Lâu Yến Vy, Địa Sát bọn tôi và Thiên Dạ các cô luôn nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng chưa từng nghe nói cô có chị gì, cô đừng có mà xen vào chuyện của tôi.”
Người phụ nữ này là sát thủ tổ chức Địa Sát, danh là Hồ Ly.
Lan Huyên ở một bên nghe thấy mà sợ hãi, tổ chức Địa Sát này cô đã từng nghe Lục Đồng Quân nói qua rồi.
Nếu như nói Bóng Đêm là sói, vậy thì Địa Sát là một con rắn thâm độc, hành động tàn nhẫn, đê tiện, xuất quỷ nhập thần, danh tiếng không tốt.
Chuyên giết người cướp của.
Có người còn nói, chỉ cần có tiền mời sát thủ Địa Sát, bạn có muốn giết tổng thống của một quốc gia thì bọn họ cũng dám làm.
Lan Huyên cảm thấy sợ, nghĩ tới khi nãy cô vừa so chiêu với một sát thủ Địa Sát, mà còn giữ mạng, chắc chắn là ông bà tổ tiên gánh cong lưng.
Đương nhiên, cũng do là người nọ khinh địch nữa.
Lâu Yến Vy sờ mũi một cái, cười nói: “Xàm xí, bà đây có người thân thì cần gì phải nói với mày? Mày đánh chị tao bị thương đến thế thì hôm nay cho dù có nước giếng nước sông gì thì mày cũng phạm vào rồi, muốn tao dừng tay thì cũng được, mày chỉ cần để lại một cái tay là được”
“Vậy thì bớt nói nhảm”
Lâu Yến Vy cất súng đi, ngạo mạn tự tin: “Bà đây cũng chẳng ăn hiếp mày”
Hồ Ly không có súng thì cô ta cũng không dùng súng.
Hai người liều mạng với tay không.
Lâu Yến Vy rất rành đánh cận chiến, từng chiêu thức một đều áp người nọ sít sao, thật sự như đang dạo chơi vậy.
Hồ Ly bị đánh mà lùi về sau liên bụng cũng bị đá mấy cái.
Lâu Yến Vy khí phách nói: “Mày đã đá chị tao một cái, tao trả lại mày ba cái, cũng chẳng quá đáng lắm”
Lan Huyên cạn lời.
Lâu Yến Vy lúc đó đã tới rồi, vậy mà còn bảo chỉ vừa tới.
Hồ Ly thẹn quá hóa giận, ôm bụng hét: “Lâu Yến Vy, hôm nay là chuyện cá nhân của tôi và Lan Huyên, tôi khuyên cô lần nữa, đừng có xen vào việc người khác.”
Lâu Yến Vy ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: “Hôm nay cho dù là chị tao có cướp bồ mày hay là đào tổ tiên nhà mày, mày làm chị tao bị thương là không được, bớt nói nhảm, quay lại đây”
Lâu Yến Vy sầm mặt lại, đánh thêm một cú.
Hồ Ly hoảng hốt né tránh, cô ta biết mình không phải đối thủ của Lâu Yến Vy, khi Lâu Yến Vy ra tay thêm một lần nữa thì có một con dao xinh xắn xuất hiện trong tay cô ta.
Lan Huyên nhìn thấy, gấp gáp kêu lên: “Con chừng con dao trong tay cô ta”
Hồ Ly đâm về phía Lâu Yến Vy, khi Lan Huyên nhắc nhở, Lâu Yến Vy cũng chú ý tới.
“Má nó, dám chơi xấu với bà”
Lâu Yến Vy nổi giận, trực tiếp giữ lấy tay Hồ Ly, dùng lực khiến Hồ Ly đau quát to một tiếng, con dao trong tay rớt xuống đất.
Lan Huyên trợn to mắt.
Thật mạnh quá đi.
Chỉ cần đủ mạnh thì cho dù có mưu kế gì cũng không đáng nhắc tới.
Lan Huyên suy nghĩ, phụ nữ mạnh mẽ như vậy thì người đàn ông nào mới xứng đôi được.
Lâu Yến Vy võ tay phủi bụi, cười nhạt nói: “Đồ chơi dơ”
Hồ Ly tức đến xanh mặt: “Lâu Yến Vy, thù này chúng ta sẽ trả tiếp”
Dữ dẫn nói một câu rồi Hồ Ly chạy nhanh hơn bất kì thứ gì khác.
Lâu Yến Vy chẳng muốn đuổi theo, đi tới trước mặt Lan Huyên: “Chị? Có cần em đưa chị tới bệnh viện không?”
“Không cần, cũng tốt hơn rồi” Lan Huyên xoa xoa thắt lưng, đỡ hơn nhĩ cô hỏi: “Vì sao cô lại gọi chị?”
“Chị là chị của em, mẹ em với mẹ chị là chị em, mẹ chị là dì em, nghĩa là chị là chị họ của em” Lâu Yến Vy kể ra sự liên kết, thấy đúng đắn: “Đúng mà”
Lan Huyên thật sự chẳng biết gì với họ hàng thân thích của mẹ cả.
“Cô em gái này, chị nhận” Lan Huyên vỗ vỗ vai Lâu Yến Vy.
Em gái dữ dẫn như thế thì có nhận cũng chẳng thiệt hại gì.
Lâu Yến Vy nở nụ cười: “Từ nay em sẽ bảo kê chị.”
“Em là người Thiên Dạ, nên chắc là biết Tô Hạo Trần?”
Lâu Yến Vy nói: “Chắc ý chị là Thượng Quan anh ấy vẫn khỏe, chú Lệ đưa anh ấy đi huấn luyện rồi, chị, chị không cần lo đâu”
“Thượng Quan Kiệt?” Lan Huyên nghỉ ngờ.
“Không giải thích ngay được đâu ạ, chị, em đưa chị về đã, khi về rồi giải thích sau”
Ở đây thật sự không phải là chỗ để tám chuyện trời đất.
Lan Huyên và Lâu Yến Vy cùng về nhà họ Lý, Lý Kính Hòa hỏi thì Lan Huyên nói: “Đây là em họ của con, Lâu Yến Vy”
Lâu Yến Vy nhiệt tình chào hỏi: “Chào mọi người!”
Lúc không đánh nhau thì Lâu Yến Vy vẫn rất thân thiện, được lòng mọi người.
Lưu Lệ Phương cười nói: “Tôi đi dọn phòng cho cô Lâu ở lại đêm nay”
“Bác tốt quá à” Miệng Lâu Yến Vy ngọt lắm.
Lan Huyên dẫn Lâu Yến Vy đến phòng của cô trước, sau lưng Lan Huyên có một vết máu ứ lại.
Lâu Yến Vy cầm thuốc mỡ mình thường dùng: “Bôi một chút đi, cái này hiệu quả lắm”
Với công việc dùng dao này thì bị thương là không thể tránh được, những loại thuốc này Lâu Yến Vy vẫn mang theo bên người.
“Cảm ơn”
Lan Huyên thoa thuốc xong, Hạ Bảo nghe nói Lan Huyên đã về thì lạch bạch chạy tới.
“Dì Tô”
Hạ Bảo không nghĩ lời nói trong tiệc sinh nhật là thật, cũng không biết mình thật sự là con trai Lan Huyên.
“Oa, bánh bao nhỏ từ đâu tới vậy, trông đáng yêu quá” Lâu Yến Vy không nhịn được mà dùng tay bóp mặt Hạ Bảo.
Lan Huyên nói: “Đây là con trai chị, Hạ Bảo, còn một đứa lớn chưa về, về rồi sẽ giới thiệu cho em”
Lời này khiến Lâu Yến Vy bị sốc.
“Ừm, ngoan lắm” Lan Huyên dịu dàng sờ đầu Hạ Bảo, bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Lâu Yến Vy: “Hồ Ly kia thật sự là ai?”
Chương 161: Đóng cửa thả chó
Có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tình địch đã tìm tới cửa rồi mà ngay cả tên của người ta cô cũng không biết, cái này cũng quá thua thiệt rồi.
Lan Huyên hỏi han nghiêm túc, Lâu Yến Vy trả lời cũng rất chân thành, thốt ra ba chữ: “Em không biết.”
Lan Huyên cạn lời: “…”
“Không phải em là sát thủ lợi hại nhất Thiên Dạ à?” Trên đường trở về, Lâu Yến Vy và Lan Huyên đã tán gẫu với nhau.
Lâu Yến Vy ra vẻ vô tội: “Em là sát thủ chứ đâu có phải người nắm thông tin gì đâu, nếu chị muốn biết thì để em quay về nhờ người trong tổ chức hỗ trợ điều tra một chút”
Lan Huyên chứng kiến sự dũng mãnh của Lâu Yến Vy, đây là người tuyệt đối nắm giữ thế chủ động.
“Ừ, em quay về giúp chị hỏi một chút” Lan Huyên cảm thấy mỹ mãn nhéo mặt Hạ Bảo: “Bé Bảo à, đi ngủ thôi, mẹ gọi điện cho chú Lục của con nhé”
Hạ Bảo nghe thấy nhắc đến chú Lục thì bèn hỏi: “Mẹ ơi, chú Lục không phải là cha sao?”
Nếu cô Tô là mẹ thì chú Lục chính là cha.
Lan Huyên nói: “Tạm thời chưa phải, bé Bảo à… chuyện này giải thích ra hơi phức tạp một xíu, vì bảo vệ mọi người, bảo vệ mẹ nên chú Lục mới nói dối một cách thiện ý như thế. Nhưng mà sau này chú ấy sẽ là cha con đó.”
Cha dượng cũng là cha.
“Ài” Hạ Bảo thở ngắn thở dài, hai tay xòe ra: “May là con không ôm hy vọng quá lớn, mọi người trên thế giới này thật là phức tạp quá đi”
Dáng vẻ của Hạ Bảo chọc cười Lan Huyên và Lâu Yến Vy, Lâu Yến Vy cảm thấy đứa trẻ này hài hước thật, khẩu khí kia cứ như là một ông cụ non ấy.
Lan Huyên nhờ Lưu Lệ Phương đưa Hạ Bảo đi nghỉ ngơi, còn cô thì gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, hỏi thăm tình hình điều tra sao rồi.
Bên phía khách sạn.
Sau khi cảnh sát đến hiện trường thì Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng đã gần như giải quyết xong vụ án, bọn họ hoàn toàn không phát huy tác dụng gì cả, chỉ đi theo cho có hình thức mà thôi.
Tất cả camera trong khách sạn đều được trích xuất ra, sau khi Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng phân tích thì gom những người hiềm nghỉ lại.
Tô Lan Ninh cho rằng việc mình làm không có một kẻ hở nào, nhưng chưa tới mấy tiếng thì chuyện cô ta đả thương Trần Hương Thủy đã trồi lên mặt nước.
Đúng là Tô Lan Ninh đã chọn góc chết của camera để ra tay, có lẽ sau khi Trân Hương Thủy rời khỏi đại sảnh đi vào phòng khách, lại từ phòng khách đi ra đại sảnh, camera ghi hình chỉ có Tô Lan Ninh đi theo Trần Hương Thủy ra ngoài.
Camera giám sát cũng cho thấy sau khi xuống tay thì Tô Lan Ninh hốt hoảng rời khỏi đó. Sau khi Lục Đồng Quân biết được là Tô Lan Ninh thì ánh mắt hiện lên sát khí: “Đồ không biết sống chết!”
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, quy củ của Bóng Đêm là không giết phụ nữ có thai và trẻ em, Tô Lan Ninh đang mang thai, ra tay thì không ổn cho lắm…”
Tô Lan Ninh xuống tay với Trần Hương Thủy, đánh bà ấy trọng thương, loại phụ nữ này chặt thành tám khối cũng chưa đủ.
Sinh ra làm người, có lẽ sẽ mang tâm kính sợ đối với sinh mạng, người Bóng Đêm cũng không giết phụ nữ có thai và trẻ em.
Một ngón tay vẫn chưa khiến Tô Lan Ninh nhớ kỹ.
Hai mắt thâm thúy của Lục Đồng Quân lóe lên: “Đưa vào đi, vừa hay làm bạn với Tân Huệ Mãn”
Sau khi Tô Lan Ninh nộp tiền bảo lãnh lại mấy lần vi phạm pháp luật, lần này làm làm trọng thương Trần Hương Thủy, đương nhiên cảnh sát sẽ không mặc kệ kẻ nguy hiểm như Tô Lan Ninh ở bên ngoài.
Lúc này, cảnh sát huy động lực lượng đi bắt Tô Lan Ninh về quy án.
Lục Đồng Quân lạnh giọng phân phó: “Hạ Đình, Hạ Vân, hai người cũng đi hỗ trợ đi”
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự: “..”
“Cậu Lục à, nhân lực của chúng tôi đủ bắt một người phụ nữ mà, dư xăng!” Bọn họ nào dám phiền cậu Lục đây ra tay, chuyện này chẳng phải đại biểu rằng cảnh sát bọn họ rất vô dụng à!
Nhưng vụ giết người này hình như đúng thật là bọn họ không tốn tí sức lực nào, hung thủ là do Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng tra được, cho nên cảnh sát muốn biểu hiện tốt trong đợt bắt người này.
Lục Đồng Quân nói: “Hiệp trợ cảnh sát phá án là trách nhiệm hợp pháp của mỗi công dân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng không nói gì nữa.
Lục Đồng Quân không để Tô Lan Ninh vào mắt, nhưng con rệp thì khiến người khác buồn nôn, anh cũng không phải kẻ lương thiện gì mà để Tô Lan Ninh tùy ý kiêu ngạo như vậy.
Hạ Vân và Hạ Đình đi theo bắt người, chuyện kế tiếp mà Lục Đồng Quân phải xử lý là cha con Lục Minh Húc, hai người đó đã bị mang về khu nhà cũ.
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Lão đại, còn dì Trần thì sao?”
“Vẫn còn đang hôn mê, khi nào tỉnh lại thì tôi không rõ lắm” Lục Đồng Quân nhìn về phía Hạ Lăng: “Cháu theo chú về khu nhà cũ hay đến nhà họ Lý?”
Hạ Lăng nói: “Cháu đi cùng Lục lão đại”
Chuyện còn lại liên quan đến nhà họ Lục, Vạn Hoài Bắc sẽ không đi theo.
Lục Đồng Quân mang theo Hạ Lăng quay về khu nhà cũ của nhà họ.
Lục. Trên đường, Lục Đồng Quân nói: “Những lời ở tiệc mừng thọ..”
“Cháu biết Lục lão đại vì muốn bảo vệ dì Tô nên mới nói vậy” Hạ Lăng vốn không tin mình là con của Lục Đồng Quân.
Hạ Lăng không cho là thật, Lục Đồng Quân cũng không giải thích gì thêm. Những lời mà anh nói ở tiệc mừng thọ là vì bảo vệ Lan Huyên.
“Dì Tô thật sự là mẹ của cháu”
Lục Đồng Quân tin tưởng phần kiểm tra huyết thống của Tân Kiều Lam, cũng tin tưởng lời Lan Huyên nói.
Hai mắt Hạ Lăng sáng ngời: “Thật sao?”
Từ lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Lan Huyên thì cậu đã có ý nghĩ như vậy, nếu như cô Tô là mẹ của cậu thì thật là tốt, bây giờ, ước mơ đã thành hiện thực.
Lục Đồng Quân gật đầu: “Ừ”
Hạ Lăng cười đầy thỏa mãn: “Thật tốt quá”
Những lời Hạ Lăng nói chất chứa rất nhiều tâm tình ở trong đó, việc Lan Huyên là mẹ của mình khiến cậu rất hài lòng.
Ở khu nhà cũ của nhà họ Lục, ông cụ Lục vẫn không ngủ mà thức chờ tin tức. Cha con Lục Minh Húc như ngồi trên đống lửa, bọn họ muốn đi nhưng người của Lục Đồng Quân đang đứng ở cửa lớn trông coi.
Lục Minh Húc đi qua đi lại, Lục Tử Việt nói: “Minh Húc, không phải ông con rất mềm lòng sao? Chẳng may Lục Đồng Quân trở về thì thằng đó sao có thể dễ dàng tha thứ cho chúng ta? Chỉ có ông con mới có thể ngăn cản Lục Đồng Quân”
“Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng thôi, tính tình của Lục Đồng Quân như thế nào chúng ta cũng biết rồi” Lục Minh Húc nhìn về phía đêm tối vô tận, tự giễu nói: “Lúc anh ta hạ xuống nước cờ này thì con đã sớm hoài nghi bệnh của anh ta là giả, còn cố ý đi tìm bác sĩ kiểm tra nhưng lại không tra ra được gì cả, anh ta giấu cũng sâu thật.”
Là do anh ta quá vì cái lợi trước mắt nên mới trúng bẫy của Lục.
Đồng Quân, trong sân vang lên tiếng động cơ xe, hai cha con trở nên căng thẳng.
Lục Tử Việt nói: Là Lục Đồng Quân trở vĩ Ông cụ trên lầu cũng nghe thấy tiếng động nên đi xuống lầu.
Lục Đồng Quân mang theo Hạ Lăng rảo bước tiến vào phòng khách, ông cụ Lục nói: “Đồng Quân, mẹ cháu không sao chứ?”
“Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi ạ” Lục Đồng Quân đáp xong rồi quay sang nói với Hạ Lăng: “Hạ Lăng, con đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nếu trước mặt người khác tỏ ra quen biết Hạ Lăng thì nhất định phải duy trì quan hệ cha con.
“Vâng thưa cha” Hạ Lăng đi đến trước mặt ông cụ: “Ông ơi, cháu đưa ông về phòng nhé.”
Ông cụ Lục biết rõ Lục Đồng Quân muốn làm gì, chỉ nói: “Giữ mạng lại”
Ngụ ý là chỉ cần giữ mạng bọn họ lại thì những chuyện khác tùy Lục Đồng Quân hành xử.
Cha con Lục Minh Húc nghe vậy thì trở nên luống cuống.
Lục Minh Húc quát lên: “Ông”
Lục Tử Việt nói: “Cha, cha không thể không quản… lòng dạ thằng ranh con này ác độc lắm”
Ông cụ Lục đi lên lầu mà không quay đầu lại, ông tin Lục Đồng Quân có chừng mực.
Sau khi ông cụ vừa đi thì Lục Đồng Quân hạ lệnh: “Đóng cửa sổ và cửa lớn lại”
“Vâng, thưa cậu Lục.”
Thuộc hạ của Lục Đồng Quân nhanh chóng khóa kỹ cửa nẻo lại.
“Anh, anh ơi, chúng ta là anh em, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, anh nghe em giải thích đi” Lục Minh Húc cho rằng Lục Đồng Quân định ra tay nên tranh thủ thời gian thoái thác.
Lục Tử Việt lấy bức bình phong là trưởng bối ra, nói: “Cháu cả à, chú là chú hai của cháu, nếu cháu dám động đến chú thì chính là ngõ nghịch, bất hiếu đấy: “Chú hai yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của chú” Lục Đồng Quân không để ý, lạnh lùng nhếch môi, nói hai chữ: “Thả chó.”
Lục Minh Húc và Lục Tử Việt thoáng ngây người, không kịp phản ứng, mãi đến khi thấy thuộc hạ của Lục Đồng Quân dắt bốn con chó Ngao Tây Tạng đến thì chân hai người chợt mềm nhũn.
Không phải thả chó sao?
xanh, tiếng kêu thảm thiết của Lục Tử Việt và Lục Minh Húc bị dìm xuống.
Lục Đồng Quân ngồi một bên uống trà, thờ ơ nhìn dáng vẻ chật vật của hai cha con Lục Minh Húc bị chó Ngao Tây Tạng đuổi theo.
Chương 162: Chán nản đi ngoài đường làm ăn mày
Trên đường Bàn Sơn, Lục Đồng Quân bị công kích bốn phía, đứng giữa ranh giới sinh tử, gậy ông đập lưng ông, anh muốn hai cha con Lục Minh Húc nếm trải hương vị của tử vong.
“Anh, mau bảo bốn con súc sinh kia im ngay!” Lục Minh Húc đã vứt hết sự tao nhã và dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng ra sau đầu, quần áo của anh ta bị cắn xé, cánh tay và ngực đều bị móng vuốt cào chảy máu.
Một con chó Ngao Tây Tạng dùng thân thể cao lớn nện xuống, cưỡi lên người Lục Minh Húc cắn xé.
“A a a!” Lục Minh Húc liên tục kêu thảm thiết.
Lục Tử Việt cũng sợ đến mức tè ra quần, ông ta ngã trên mặt đất, bị hai con chó Ngao Tây Tạng vây quanh.
Bốn con chó Ngao Tây Tạng đã trải qua huấn luyện, Lục Đồng Quân không hạ lệnh cắn thì nó sẽ tuyệt đối không làm hại mạng người, nhưng để lại một vài vết cào là điều hiển nhiên.
Lúc này, điện thoại Lục Đồng Quân vang lên, là Lan Huyên gọi đến.
Lục Đồng Quân bắt máy, Lan Huyên ở đầu bên kia nghe được chó Ngao Tây Tạng sủa liên hồi: “Lục Đồng Quân, bên đó có tiếng gì thế?”
Lan Huyên nhất thời không nghe ra, cô cảm giác vừa giống sói lại vừa giống hổ.
“Anh tìm bốn con chó Ngao Tây Tạng chơi đùa với chú hai một chút” Lục Đồng Quân bình thản nói: “Đêm nay em ngủ sớm một tí đi”
Lục Minh Húc đã khiến Lục Đồng Quân phải đổ máu, món nợ này nhất định phải đòi lại. Lan Huyên nghe tiếng động thì mường tượng ra cảnh tượng ở đó một phen, nhịn không được sợ run cả người, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ăn miếng trả miếng, em thích” Trong giọng nói còn lộ ra vẻ hưng phấn, hận không thể tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Nói thật, cô cũng rất chán ghét dáng vẻ làm bộ đó của Lục Minh Húc, cô thật sự muốn xem Lục Minh Húc sợ vỡ mật là cái dạng gì.
“Hung thủ làm tổn thương cô đã tìm được chưa?” Lan Huyên quan tâm chuyện này nhất.
“Ừ, là Tô Lan Ninh, cảnh sát đã đi bắt người r Nghe vậy, Lan Huyên cũng không cảm thấy bất ngờ, quả thật Tô Lan Ninh là người có thể làm ra những chuyện này.
“Chẳng lẽ bởi vì lúc trước chặt một ngón tay của cô ta nên cô ta mới trả thù cô à?”
“Nguyên nhân gì cũng không quan trọng” Quan trọng là phải khiến Tô Lan Ninh trả giá thật nhiều.
Lan Huyên cũng không nói nhiều, cô biết Lục Đồng Quân vẫn đang bận rộn, còn chuyện tối nay gặp nạn cô cũng không nói, miễn cho Lục Đồng Quân lo lắng.
Lục Minh Húc bị chó Ngao Tây Tạng dẫn vặt nửa tiếng thì kiệt sức, như con cá ướp muối nằm trên mặt đất: “Lục Đồng Quân, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, anh cứ giết tôi cho rồi”
Lục Đồng Quân bắt chéo chân, muốn bao nhiêu ưu nhã thì có bấy nhiêu ưu nhã, dù nhìn thế nào cũng ra dáng một người đàn ông phong độ, nào phải là Tu La hai tay dính máu.
Anh không thèm đếm xỉa đến Lục Minh Húc, nhếch môi nói: “Em trai à, vừa bắt đầu em chơi lớn như vậy, bây giờ mới nửa tiếng mà đã qua loa kết thúc thì cũng có lỗi với sự trù tính tỉ mỉ lâu nay của em lắm đấy, anh không thể ngồi nhìn như thế được”
Bốn con chó Ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm, canh giữ ba mét xung quanh.
Sự ghen ghét trong lòng Lục Minh Húc đối với Lục Đồng Quân hoàn toàn bùng nổ, cũng không thèm che đậy: “Lục Đồng Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu buông tha chúng tôi?”
Lục Minh Húc nghiến răng nghiến lợi, quần áo của anh ta đã bị chó Ngao Tây Tạng xé thành vải vụn, toàn thân trên dưới đều bị thương, chật vật như một tên ăn mày ven đường.
Lục Tử Việt nằm xụi lơ, há miệng thở phì phò, ông ta bị dọa sợ choáng váng, ngay cả nói cũng không thốt nên lời, hai mắt nhìn chăm chằm vào chó Ngao Tây Tạng vì sợ chúng nó sẽ nhào về phía trước.
Lục Đồng Quân đứng dậy đi đến trước mặt Lục Minh Húc, từ trên cao nhìn xuống, tựa như quân vương đang nhìn thần tử – tội thần của mình.
“Cậu có tư cách gì nói điều kiện với tôi?” Lục Đồng Quân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không phải trên người cậu chảy dòng máu của nhà họ Lục thì ông đây đã sớm ném cậu xuống biển cho cá mập ăn rồi, vậy mà cậu dám kêu gào trước mặt tôi à?”
Lục Minh Húc nôn ra máu, anh ta thật sự không có tư cách kêu gào.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, Lục Đồng Quân, anh muốn xử trí như thế nào, Lục Minh Húc tôi cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút”
“Vẫn còn một chút sự kiêu ngạo của nhà họ Lục nhỉ” Hai mắt Lục Đồng Quân tối lại: “Xéo khỏi tập đoàn Đại Lục đi, ngoài trừ cái họ Lục này thì tất cả mọi thứ của nhà họ Lục đều không liên quan tới cậu”
Nghe những lời này, Lục Tử Việt bị kích thích nên lập tức nói: “Không được, mày là đồ chó sói, mày muốn đuổi tụi tao ra để một mình độc.
chiếm tài sản của nhà họ Lục à, mày nghĩ hay quá nhỉ. Dù mày có đuổi tụi tao ra thì ông đây vẫn chưa có chết đâu, không đến phiên một tiểu bối như mày làm chủ”
Lục Đồng Quân không tức giận mà lại cười: “Xem ra chú hai vẫn còn rất thích bốn sủng vật kia, nếu vậy thì để chúng nó lại chơi đùa với chú nhé?”
Lục Tử Việt sợ hãi muốn mắng người thì thấy bốn con chó Ngao Tây Tạng, lập tức nuốt lời mắng ngược trở về, hai con mắt đều viết hai chữ “hoảng sợ”.
Lục Minh Húc nhận thức rõ hiện thực, dù anh ta không bị đuổi ra thì tất cả mọi thứ ở nhà họ Lục đều do Lục Đồng Quân khống chế, anh ta đừng nghĩ đến chuyện sờ được một phần.
Lục Đồng Quân quyết tâm muốn thanh lý nhà họ Lục, chỉnh đốn công ty, chỉ cần đuổi anh ta ra khỏi công ty, giết gà dọa khỉ thì những người khác trong nhà họ Lục cũng không dám làm gì quá, sau này Lục Đồng Quân nói cái gì thì chính là cái đó.
Lục Minh Húc hiểu lầm rồi, Lục Đồng Quân vốn không để tập đoàn Đại Lục vào mắt, thứ mà Lục Minh Húc hao hết tâm tư muốn đoạt thì trong mắt anh, thứ đó chả có giá trị gì hết.
Tiền lời hằng năm của tổ chức Bóng Đêm nhiều gấp hai mươi lần tập đoàn Đại Lục, nếu không phải đã đồng ý với ông cụ chỉnh đốn nhà họ Lục cho tốt thì anh hoàn toàn không muốn tiếp nhận công ty.
Nếu Lục Minh Húc không mang tâm bất chính thì anh cũng thoải mái giao công ty này cho anh ta xử lý. May mà Lục Minh Húc không biết tâm tư của Lục Đồng Quân, nếu không anh ta sẽ tức đến hộc máu mất.
Lục Minh Húc cắn răng, quyết định chắc chắn, nói: “Được, tôi đồng ý, từ nay về sau tôi và cha sẽ rời khỏi nhà họ Lục, không liên quan gì đến nhà họ Lục nữa”
“Minh Húc, cha không đồng ý, con muốn thì tự đi đi, cha không đi”
Lục Tử Việt đấu đá ở nhà họ Lục cả đời, lúc trước đấu với cha Lục Đồng Quân, về sau lại đấu với Lục Đồng Quân, ông ta há có thể dễ dàng rời đi như vậy.
Lục Minh Húc chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Cha không đi đúng không, vậy cha ở đây chờ bốn con chó Ngao Tây Tạng đi, ở trên núi xanh không sợ không có củi đốt”
Câu nói sau cùng đã thuyết phục Lục Tử Việt, suy cho cùng ông ta vẫn sợ chết.
Lục Đồng Quân cười lạnh một tiếng: “Ném người ra ngoài, lập tức tìm phóng viên suốt đêm gửi văn kiện, nói cậu hai nhà họ Lục rời đi tự lập môn hộ. Phải rồi, mặt khác bảo bộ phận pháp vụ ngày mai đến đây một chuyến để thanh toán tài sản trên danh nghĩa của cậu hai đây, tịch thu toàn bộ lại”
Lục Minh Húc tức đến mức nổi gân xanh đầy mặt: “Lục Đồng Quân, xem như anh lợi hại.”
“Ném đi”
Bộp!
Lục Tử Việt bị ném ra ngoài.
Bộp bộp!
Lục Minh Húc cũng bị ném ra ngoài, thật sự là bị ném! Tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục rất lớn!
Cả đời này Lục Minh Húc chưa từng chật vật như vậy, có nhiều hàng xóm nhìn thoáng qua, sau đó đóng cửa sổ lại Nhà họ Lục có náo nhiệt, ít tham gia mới tốt.
Nếu là dời hộ rồi thì ngoài chứng minh nhân dân ra, Lục Đồng Quân không cho hai người họ một đồng nào cả.
Hai người được xe đến đón, lúc rời đi là đi chân trần, giày đã bị chó Ngao cắn nát, quần áo rách rưới vất vưởng trên người, đi trên đường bị gió đêm thổi mát rười rượi.
Hai người đi ra khỏi khu biệt thự, ai ai cũng ngoái lại nhìn, phàm là người đi ngang qua đều dừng chân nghía một chút, cười rồi thảo luận một phen, sau đó mới rời đi.
Hai cha con Lục Minh Húc cúi đầu, che mặt, sợ bị người ta nhận ra.
Thật ra hai người đã sớm bị nhận ra rồi.
Lúc rời khỏi khu biệt thự, hai cha con đi trên đường cái, thì tìm chỗ nghỉ ngơi một lát. Có người qua đường cảm t| đáng thương nên bố thí cho mười đồng, thương cảm nói: đáng thương…
Cha con Lục Minh Húc: “…”
Cái này chính là ví dụ…
Có người thấy bọn họ đáng thương nên ném cho hai bộ quần áo cũ, hai cha con vốn quen mặc hàng hiệu nên mới đầu cảm thấy mâu thuẫn, nhưng cũng không thể mặc vải rách đi đường được nên đành cắn răng mặc quần áo cũ vương mùi ẩm mốc.
Chương 163: Ba trăm tỷ một mạng
Lục Minh Húc mặc quần áo cũ thì cứ cảm thấy khó chịu khắp người, cảm giác như có con gì đang bò quanh.
Nhưng nếu như không mặc thì suốt đường đi sẽ bị xem như ăn mày mất.
Lục Tử Việt chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như hôm nay.
Có quần áo rồi nhưng lại không có giày.
Hai người họ sung sướng quen rồi, thịt mềm da mỏng, chưa đi được bao lâu thì chân đã bị phồng rộp lên.
Lục Tử Việt thật sự không thể đi nỗi nữa, hai người họ vẫy tay gọi taxi nhưng không có chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Chân của Lục Minh Húc cũng không khá hơn là mấy, máu me chảy đầm đìa, những nơi mà họ đi qua đều để lại vết máu.
“Con trai, cha thật sự không thể đi nỗi nữa rồi, con hãy gọi điện cho mấy người bạn của con bảo họ đến đón chúng ta đi”
Lục Tử Việt ngồi xuống đất, nhìn những nốt phồng rộp trên chân, dáng vẻ đó thật sự rất đáng thương.
Điện thoại của hai người họ đều đã bị tịch thu rồi, phải đi đâu để liên lạc với người khác đây?
Lúc đầu Lục Minh Húc còn hơi kiêu ngạo, nhưng bây giờ chân anh †a đã bị trầy nát hết rồi, mỗi một bước đi đều như đang đi trên lưỡi dao.
Xui xẻo hơn nữa là anh ta lại còn đạp phải phân chó bên vệ đường, mùi thối xộc đến khiến Lục Tử Việt xanh cả mặt.
“Shit!”
Lục Minh Húc vội chà sạch phân chó trên chân lên bãi cỏ, tay bóp chặt lấy mũi, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nỗi mà phải ói mửa.
“A! Lục Minh Húc hạ giọng hét lên một tiếng, người luôn ưa sạch sẽ như anh ta sao có thể chịu nỗi khi giãm phải phân chó chứ.
Lục Tử Việt bịt chặt mũi, bất giác né xa Lục Minh Húc, tỏ vẻ vô cùng ghê tởm.
Lục Minh Húc: “…”
Lục Minh Húc cũng không đi nữa, anh ta quyết định mượn điện thoại của người đi đường, nhưng hỏi mượn bốn người liền mà cũng không có ai chịu cho mượn, ngược lại họ còn xem Lục Minh Húc là tên lừa đảo. Họ nghe thấy mùi phân chó thì đều bịt mũi, né ra xa rồi vừa bỏ đi vừa cười châm biếm.
“Thối thật đấy, bao lâu rồi chưa tắm vậy?”
“Bây giờ bọn lừa đảo nhiều thủ đoạn lắm”
“Mau đi thôi, vừa nhìn là biết không có ý tốt gì rồi”
“Tôi thấy người đó giống như kẻ điên, nói không chừng là bệnh nhân bỏ trốn từ bệnh viện tâm thần ra đấy”
Lục Minh Húc cảm thấy vô cùng thất bại.
Anh ta giống kẻ lừa đảo sao?
Anh ta giống người bị điên sao?
Lục Minh Húc nổi điên, chống hông mắng: “Các người mới là đồ điên, cả nhà các người đều là đồ tâm thần”
Lục Minh Húc tức đến mức không còn để ý đến hình tượng nữa.
Người đi đường sợ đến mức phải đi vòng qua anh ta.
Lục Tử Việt chân thành nói: “Minh Húc, chúng ta họ Lục, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, có lịch sử cả trăm năm, là quý tộc của giới thượng lưu. Con là người nhà họ Lục, bất luận lúc nào cũng phải giữ vững phong thái lịch thiệp của mình, phải điềm tĩnh, sao có thể so đo với những người nghèo khó đó được?”
Lục Minh Húc thật sự rất muốn chửi tục nhưng anh ta nghĩ một lúc ồi lại thôi.
Bây giờ họ đã sa sút đến mức đó rồi, còn phong độ lịch thiệp nỗi gì nữa, không còn phong độ mà chỉ còn lại gió lạnh căm căm mà thôi.
Oán than cũng chẳng có tác dụng gì, việc cấp bách trước mắt là phải quay về đã.
Lục Minh Húc lấy lại bình tĩnh, cố kiềm nén lại cơn tức giận của mình.
Lại có hai người đẹp tầm hai mươi tuổi đi ngang qua.
Lục Minh Húc lập tức sửa soạn lại quần áo, mỉm cười lịch sự rồi bước qua và nói: “Gái ơi, có thể giúp anh một việc được không? Cho anh mượn điện thoại của gái một lát, anh gọi một cuộc điện thoại rồi sẽ trả lại cho gái ngay”
Lục Minh Húc vốn rất có khí chất, khi mỉm cười lại vô cùng ấm áp, nếu như là ngày thường thì nhất định sẽ khiến cho rất nhiều phụ nữ phải mê đắm.
Nhưng bây giờ.
“Phụt!” Cô gái vô cùng tức giận, nhổ nước bọt rồi mắng: “Anh mới là gái đấy, cả nhà anh đều là gái.”
Cô gái bên cạnh nói: “Thôi bỏ đi, đừng so đo với tên điên đó làm gì, vừa nhìn là biết đầu óc không bình thường rồi”
Hai cô gái vừa mắng vừa bỏ đi.
Mặt Lục Minh Húc lại tái xanh.
Sau mấy lần thất bại, Lục Minh Húc đã khôn ra, đến khi có người tiếp theo đi ngang qua, anh ta đã đưa chiếc bật lửa có giá mấy triệu cho đối phương rồi nói: “Tặng anh chiếc bật lửa này, anh cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một lát, anh xem kỹ đi, chiếc bật lửa này có giá đến mấy triệu đấy. Anh đem đi bán lại thì cũng có thể bán được chút tiền đó.”
Người đàn ông đó là một người hiểu hàng, ánh mắt thoáng qua vẻ tham lam, anh ta nói: “OK.”
Lục Minh Húc cầm lấy điện thoại với dáng vẻ của người bề trên rồi gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất thường hay chơi với anh ta: “Lăng, là tôi, Lục Minh Húc đây, tôi gặp chút rắc rối, bây giờ cậu đến đón tôi ngay đi, tôi “Anh Húc, anh đừng làm khó tôi nữa, anh cả của anh vừa mới nói, ai dám giúp anh thì chính là đang muốn đối đầu với anh cả của anh”
“Chúng ta là bạn tốt như thế, cậu… Tút… Tút..”
Điện thoại đã bị cúp ngang.
Hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp.
Lần này Lục Minh Húc đã thật sự nổi giận, anh ta tức đến mức đập điện thoại.
“Này, điện thoại của tôi, tôi mua mười lăm triệu đấy..” Người đàn ông nhìn chiếc điện thoại vỡ nát thì vô cùng đau lòng.
Hai mắt Lục Minh Húc đỏ ửng lên, anh ta trừng người đàn ông đó một cái, anh ta hoảng sợ, cầm lấy chiếc bật lửa, nói một câu “Đúng là đồ điên” rồi chạy đi mất.
Lục Tử Việt hỏi: “Con trai, sao thế hả? Bạn con nói sao?”
“Lục Đồng Quân đã nói với tất cả mọi người trong giới, không có ai dám giúp đỡ chúng ta nữa”
Lục Minh Húc tức giận nói tiếp: “Mấy tên khốn đó, thường ngày thì gọi đâu có đó, đến lúc quan trọng thì trốn nhanh hơn bất kỳ ai”
Cuộc sống là như thế.
Giậu đổ bìm leo.
Những chuyện hai cha con Lục Minh Húc và Lục Tử Việt gặp phải sau khi rời khỏi nhà cũ đều có người báo lại hết cho Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân uống một ngụm trà và không nói gì, ông cụ Lục cũng ngồi nghe ở bên cạnh, sau đó nói với giọng đầy cảm xúc: “Để hai cha con nó ra ngoài chịu khổ một chút cũng tốt, hi vọng bọn nó có thể thay đổi bản thân, làm lại từ đầu”
Cùng lúc đó.
Phía cảnh sát cũng đã bắt giam Tô Lan Ninh.
Trước sự thẩm tra của cảnh sát, Tô Lan Ninh vẫn thà chết không nhận.
Sau đó cảnh sát đã tìm ra được chiếc bình hoa mà Tô Lan Ninh đã dùng để đánh Trần Hương Thủy, thông qua giám định vân tay, Tô Lan Ninh đã không còn gì để nói, thế là cô ta lại bắt đầu giảo biện: “Tôi chỉ là tự vệ mà thôi, là Trần Hương Thủy ra tay với tôi trước.”
“Đúng thật là không nói được câu nào thật lòng cả” Cảnh sát hừm một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Tô Lan Ninh, bất kể cô có giảo biện ra sao thì sự thật là cô đã làm hại đến Trần Hương Thủy, cô hãy đợi mà sống nửa đời còn lại trong tù đi”
Tô Lan Ninh kích động giải thích nhưng cô ta vẫn không chịu nói ra động cơ khiến cô ta làm hại đến Trần Hương Thủy.
Dù cho cô ta có phải ngồi tù thì cô ta cũng sẽ giữ kín bí mật đó, không thể để cho Lan Huyên được như ý.
Ngày hôm sau.
Lan Huyên nghỉ ngơi một đêm thì đã hết cảm giác đau ở hông.
Thuốc của Lâu Yến Vy đưa thật thần kỳ.
Lan Huyên nói chuyện điện thoại với Lục Đồng Quân, biết được tin Tô Lan Ninh bị bắt thì trong lòng cô cũng không có thay đổi cảm xúc gì quá lớn.
Không đồng tình cũng chẳng thèm hận.
Thay vì hận kẻ thù thì chỉ bằng trân trọng những người bên cạnh mà mình yêu thương.
Sau khi ăn sáng xong.
Lan Huyên và Lâu Yến Vy cùng nhau ra ngoài.
Lan Huyên đến bệnh viện thăm Trần Hương Thủy, Lâu Yến Vy rất tò mò muốn biết rốt cuộc người thương của Lan Huyên là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho sát thủ Hồ Ly của Địa Sát phải ghen tuông đến nỗi bị tình yêu làm mờ mắt và ra tay với Lan Huyên.
Lâu Yến Vy tò mò hỏi: “Chị, rốt cuộc người đàn ông của chị trông như thế nào vậy? Là người ra sao?”
Lan Huyên mỉm cười trả lời: “Lát nữa em gặp thì biết thôi mà. Phải rồi, em khoan hãy nói cho anh ấy biết chuyện tối qua nha, mẹ anh ấy bị thương phải nằm viện, bây giờ anh ấy đang bận bù đầu bù cổ, về phần tình địch thì phụ nữ nên tự mình giải quyết chuyện của phụ nữ với nhau”
“Suy nghĩ cho bạn trai của chị đến mức vậy luôn à? Chị, xem ra chị thật sự rất yêu anh ấy, làm em càng thấy tò mò về anh rể tương lai của em hơn nữa”
Lan Huyên mỉm cười.
Lúc vừa mới ra khỏi nhà họ Lý, Lâu Yến Vy đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên nặng nề.
“Được, tôi sẽ qua đó ngay”
Lâu Yến Vy tắt máy rồi nói: “Chị, em không thể đi cùng với chị rồi, em có nhiệm vụ.”
Lan Huyên có thể hiểu được, dù sao thì Lâu Yến Vy cũng là người trong giang hồ.
Cô cũng không hỏi thêm nhiều mà dừng xe lại bên đường và nói: “Cẩn thận nhé”
“Yên tâm đi chị, hiện tại em vẫn chưa gặp được người nào có thể đánh lại em” Lâu Yến Vy vô cùng tự tin.
Sau khi xuống xe thì Lâu Yến Vy lại gọi điện cho đồng nghiệp.
“Người phải giết lần này là ai?”
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của đồng nghiệp cô ta: “Cậu Lục của tập đoàn Đại Lục, Lục Đồng Quân, có người bỏ ra ba trăm tỷ để mua mạng của anh ta”
“Đệch, đáng tiền vậy sao?” Lâu Yến Vy nói: “Vậy thì nhận kèo này đi”
Chương 164: Vợ ơi, bớt giận đi
Lan Huyên lái xe đến bệnh viện, Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc đều có mặt ở đó.
Hai người họ đang bàn bạc chuyện gì đó với Xa Thành Luân, Hạ Lăng là người đầu tiên nhìn thấy Lan Huyên, cậu bé hơi kích động, đứng bật dậy và gọi: “Mẹ… dì Tô.”
Cậu bé quen gọi dì Tô rồi nên nhất thời khó sửa lại cách xưng hô và cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tiếng gọi “mẹ” đó làm đầu mũi Lan Huyên cay cay, cô không phải người đa sầu đa cảm nhưng lúc Hạ Lăng gọi cô là mẹ thì tình mẹ bị đè nén trong lòng của cô lại trỗi dậy.
Cô thấy Hạ Lăng dè dặt sửa lại thành “dì Tô” thì liền cảm thấy áy náy.
“Gọi mami!” Lan Huyên vô cùng tự hào, xoa nhẹ lên đầu của Hạ Lăng rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn nhỏ à, sau này mẹ sẽ là mẹ của con, mẹ lần đầu làm mẹ, con cũng lần đầu làm con trai mẹ, sau này chỉ bảo thêm nhé.”
Hạ Lăng mỉm cười và nói lami, mẹ thật hài hước, con cảm thấy làm con trai của mẹ cũng không tồi đâu”
“Nhóc con”
Lan Huyên cũng mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy của Hạ Lăng và nói: “Mẹ cũng cảm thấy rất tuyệt, nghĩ lại cũng thấy mình rất giỏi, sao mẹ lại có thể sinh giỏi như thế, cả hai đứa con đều di truyền được gen tốt của mẹ. Sau này mẹ dắt hai đứa con ra ngoài thì nhất định sẽ rất được ngưỡng mộ”
Hạ Lăng sờ gáy rồi mỉm cười đầy lịch thiệp.
Lan Huyên cảm thấy mình thật hạnh phúc, cô mỉm cười và nói: “Hạ Lăng à, đột nhiên mẹ nghĩ ra được một con đường phát tài, ngoại hình của hai con hơn hẳn những ngôi sao nhí quốc tế kia, sau này hai đứa con phải thường ra phố dạo chơi, nói không chừng sẽ có người tiềm kiếm ngôi sao tài năng phát hiện ra các con, vậy thì sau này hai anh em con có thể kiếm tiền nuôi gia đình và mẹ cũng có thể hưởng phước rồi”
Hạ Lăng cũng mỉm cười và nói: “Mami, mẹ không thấy kinh ngạc khi phần tử khủng bố xã hội đen gia nhập giới giải trí sao?”
Nếu như tin này truyền về đảo thì những đồng nghiệp của cậu bé chắc phải cười đến rớt răng mất.
Lan Huyên nói với vẻ buồn bã: “Con trai, chúng ta đổi nghề còn kịp nữa không?”
“Mami, mẹ yên tâm, con và em trai sẽ hiếu thảo với mẹ mà”
Lan Huyên cố tình xịu mặt xuống rồi nói: “Ầy, con trai lớn không nghe lời mẹ nữa ri Cô biết Hạ Lăng đã lựa chọn gia nhập tổ chức Bóng Đêm thì sẽ không thể dễ dàng thay đổi, cô sợ Hạ Lăng bị tổn thương nhưng cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu bé.
Ba người Lục Đồng Quân bàn bạc xong thì đi về phía của Lan Huyên, anh vừa nhìn thì đã phát hiện ra vết sẹo nhỏ trên cổ cô, ánh mắt anh nặng trĩu, anh căng thẳng nói: “Sao lại bị thương vậy?”
Lục Đồng Quân vừa nhìn thì đã biết là do dao sắc làm bị thương.
Lan Huyên sờ lên cổ, đó là vết thương do dao quân dụng gây ra khi ẩu đả với Hồ Ly của Địa Sát vào tối qua.
Cô cố tình thả tóc để che đi vết thương nhưng khổ nỗi Lục Đồng Quân lại tinh mắt nên vẫn bị anh phát hiện ra.
Lan Huyên xòe tay, cũng không che đậy thêm nữa, cô nói: “Tối qua gặp phải một người phụ nữ khó đối phó nên đã bị thương trong lúc đánh nhau”
Dù cho cô không nói thì với tính cách của Lục Đồng Quân, anh cũng sẽ hỏi đến cùng.
“Ai?” Lục Đồng Quân nổi giận đùng đùng, nói: “Anh lập tức dắt người đi xử cô ta ngay”
Lan Huyên cười híp mắt, nhìn sang Lục Đồng Quân rồi hỏi với vẻ đầy ẩn ý: “Anh thật sự nỡ lòng xử cô ta sao?”
“Nói nhảm, dám làm bị thương người phụ nữ của anh chẳng phải là muốn chết sao?” Lục Đồng Quân rất hiếm khi nói lời thô tục, anh nói: “Nói cho anh biết đi, đó là ai?”
Lan Huyên bĩu môi, nói với vẻ châm biếm: “Vậy thì phải hỏi cậu Lục anh rồi, trước đây anh đã để lại bao nhiêu món nợ phong lưu khiến bây giờ người ta tìm đến tận nhà, uy hiếp em, bảo em rời xa anh”
Lục Đồng Quân vừa nghe cô nói thế thì cố hết sức giải thích: “Lan Huyên, nhất định là hiểu lầm, ngoài em ra, anh chưa từng có người phụ nữ nào khá “Miệng lưỡi đàn ông sao đáng tin” Lan Huyên hứ một tiếng lạnh lùng, tỏ vẻ không tin rồi nhìn sang Vạn Hoài Bắc và nói: “Anh Vạn, anh nói xem, tôi là cô bạn gái thứ mấy của Lục Đồng Quân?
Vạn Hoài Bắc chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ lại bị Lan Huyên gọi tên.
“Hả?”
Vạn Hoài Bắc cười ha ha, tròng mắt đảo qua đảo lại, Lục Đồng Quân liếc nhìn anh ta, dáng vẻ như kiểu nếu cậu dám nói bậy thì tôi sẽ chém chết cậu.
Vạn Hoài Bắc rùng mình, lập tức nói: “Cô Tô là người đầu tiên”
Chẳng phải chỉ có mỗi Lan Huyên là người duy nhất mà Lục Đồng Quân chính thức thừa nhận là bạn gái sao? Anh ta nói như thế cũng không thể xem là nói dối.
Lục Đồng Quân rất hài lòng với câu trả lời đó, anh mỉm cười.
Lan Huyên khẽ hỏi: “Vậy còn Tân Nhã Viên thì sao?”
Trước đó Lục Đồng Quân cũng đã thừa nhận, Tân Nhã Viên cũng được xem là bạn gái của anh.
Lục Đồng Quân đột nhiên thấy hối hận, sớm biết vậy thì anh đã không nhắc đến Tân Nhã Viên trước mặt Lan Huyên rồi, đây rõ ràng là hỏi bí mà.
Vạn Hoài Bắc liếc nhìn Lan Huyên và Lục Đồng Quân rồi lùi về sau mấy bước với vẻ rất khoa trương.
Tuyệt đối đừng để tôi bị vạ lây đấy nhé.
Lục Đồng Quân vừa nghe thấy tên của Tân Nhã Viên thì lập tức hóa thân thành một con chó trung thành, tỏ rõ thái độ của bản thân: “Anh chỉ xem cô ấy như em gái, đúng là suýt chút đã tiến thêm một bước, trở thành người yêu của nhau, nhưng bây giờ anh chỉ có em, sau này cũng chỉ có em, trái tim của anh đã không thể chứa thêm người phụ nữ nào khác nữa”
Lan Huyên cũng không muốn nói mãi về người cũ.
Mỗi lần Lục Đồng Quân nhắc đến Tân Nhã Viên thì anh vẫn luôn không chắc chắn được thân phận của cô ta, xem ra Tân Nhã Viên chính là hồng nhan tri kỉ, là bạn, là em gái và cũng là người có ơn của Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đã từng nói những lời tình tứ ngọt ngào như thế bao giờ chưa?
Vạn Hoài Bắc muốn cười nhưng lại không dám cười, anh ta nhún vai và cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Ngại quá, em thật sự không nhịn được nữa” Vạn Hoài Bắc bụm miệng cười rồi nói: “Cô Tô, cô đừng làm khó lão đại của tôi nữa, trước khi gặp cô thì anh ấy cứng nhắc chẳng khác gì một khúc gỗ, cô thật sự là người đầu tiên mà lão đại chính thức công nhận là bạn gái của mình đấy”
Câu nói đó của anh ta khiến tâm trạng của Lan Huyên trở nên rất tốt, cô liếc nhìn Lục Đồng Quân, không truy cứu nữa mà nói: “Người đến tìm em tối qua là người của Địa Sát. Lục Đồng Quân, nói không chừng anh đã mắc nợ tình từ bao giờ mà anh không hay cũng nên. Em cảnh cáo anh, hôm nay em không truy cứu nữa nhưng nếu còn có lần sau, có cô nào xinh đẹp mỹ miều đến nói với em là người phụ nữ của anh thì em sẽ không tha cho anh đâu”
Lan Huyên không trách móc những người phụ nữ đến gây rắc rối cho cô, vì dù sao thì xét cho cùng nguyên do của chuyện này cũng là từ Lục Đồng Quân mà ra.
Lan Huyên chưa từng gây khó dễ cho phụ nữ, việc gì phụ nữ phải làm khó phụ nữ chứ?
Chỉ cần thu phục được Lục Đồng Quân thì làm gì còn tình địch nào nữa?
“Địa Sát?”
Lục Đồng Quân và Vạn Hoài Bắc đều cảm thấy kinh ngạc.
Xa Thành Luân ở bên cạnh, nãy giờ chưa nói gì đã lên tiếng: “Bóng Đêm của chúng ta và Địa Sát trước giờ luôn đối đầu nhau mà”
Đối đầu?
Lan Huyên chau mày, vậy thì thật kỳ lạ.
Vạn Hoài Bắc không sợ làm lớn chuyện, hỏi thêm: “Cô Tô, Địa Sát có đến mấy trăm nữ sát thủ, cô có biết người phụ nữ đó tên gì không?”
Lan Huyên nói: “Hồ Ly”
Vạn Hoài Bắc búng ngón tay, nhìn sang Lục Đồng Quân và nói: “Lão đại, vận đào hoa của anh không tồi nha, nghe đồn Hồ Ly đó là nữ sát thủ đẹp nhất của Địa Sát đấy”
Xa Thành Luân dặm thêm vào: “Lục lão đại à, tôi thấy lần sau nếu có gặp phải Địa Sát thì anh có thể chịu uất ức, hi sinh nhan sắc của mình một chút cũng được đấy”
Vạn Hoài Bắc nói: “Đề nghị này hay đấy, với ngoại hình của lão đại mà vào đó thì mấy nữ sát thủ đó sẽ phải chảy nước dãi hết thôi, chúng ta cũng có thể tiết tiệm chút hỏa lực”
Lục Đồng Quân: Bạn hãm gì thế không biết.
Lục Đồng Quân lập tức đứng sang bên cạnh Lan Huyên, đưa tay lên thề: “Lan Huyên, anh xin thề, anh tuyệt đối không quen biết với Hồ Ly cái đó”
“Nghe theo Lan Huyên hết” Lục Đồng Quân nắm lấy tay Lan Huyên rồi nói: “Vợ ơi, bớt giận đi, anh sẽ cho người giúp em xả giận ngay”
Vạn Hoài Bắc: “..”
Lão đại, anh hết thuốc chữa rồi.
Xa Thành Luân: “…”
Nghe thấy ớn.
Hạ Lăng huýt gió.
Chương 165: Gần đây khá là xui xẻo
Sát thủ của Địa Sát nhắm vào Lan Huyên cũng không phải là chuyện giỡn chơi.
Lục Đồng Quân lập tức hạ lệnh, sai ám vệ ra tay bắt sống người về, đồng thời phái hai tên ám vệ theo bảo vệ Lan Huyên.
Lục Đồng Quân lo sợ tên sát nhân biết được Lan Huyên chính là điểm yếu của anh, một lần nữa ra tay với Lan Huyên.
Trần Hương Thủy vẫn như cũ, không có dấu hiệu thức tỉnh. Sau khi Lan Huyên đi thăm nom Trần Hương Thủy xong thì cùng Lục Đồng Quân trở về nhà cũ nhà họ Lục. Còn Hạ Lăng thì đi theo Vạn Hoài Bắc tới phân bộ Bóng Đêm ở thủ đô.
Vừa bước vào tiền sảnh, Lan Huyên đã nghe thấy giọng nói của Hồ Như Quỳnh truyền xuống từ trên lầu. Người hầu Thanh Bình bước tới, thưa: “Cô Tô, cậu cả, cô Hồ đã gào thét từ trưa tới giờ rồi ạ”
Đúng là tinh lực đồi dào, Lan Huyên nhìn về phía Lục Đồng Quân, nhíu mày: “Người phụ nữ của anh, anh tự giải quyết cho tốt đi”
Lục Đồng Quân sửa lại lời cô: “Ngay cả một ngón tay anh cũng chưa động vào cô ta” Ý của anh là, cô ta không được xem là người phụ nữ của anh.
Trên lầu, Hồ Như Quỳnh vẫn còn đang kêu la, Lan Huyên móc móc lỗ tai: “Rất ầm ï”
Lục Đồng Quân lập tức hạ lệnh: “Người đâu, ném cô ta ra ngoài cho tôi: “Vâng, cậu chủ'”‘ Hai tên người hầu bước lên lầu, chỉ lát sau Hồ Như Quỳnh đã bị lôi xuống dưới.
Hồ Như Quỳnh hùng hổ mắng: “Mấy người tính làm gì? Mấy tên người hầu thấp kém như mấy người cũng dám động vào tôi sao? Tôi chính là cô chủ nhà họ Lục đây, chờ cậu cả trở lại…”
Nhìn thấy Lan Huyên và Lục Đồng Quân đang đứng ở phòng khách, câu nói kế tiếp của Hồ Như Quỳnh bị cô ta nuốt ngược vào họng.
Tối qua khi tiệc đại thọ còn chưa chấm dứt, Hồ Như Quỳnh đã bị mang đi. Vì thế cô ta không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nên bây giờ khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi trong phòng khách, trong lòng cô ta bỗng thấy hơi bối rối.
Trước kia, lúc Hồ Như Quỳnh gả cho Lục Đồng Quân thì Lục Đồng Quân còn đeo mặt nạ có vết sẹo, trông vô cùng khủng bố. Nói cách khác, trước giờ cô ta chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt thật của Lục Đồng Quân. Vì vậy Hồ Như Quỳnh không nhận ra Lục Đồng Quân.
Lan Huyên hệt như một chú mèo biếng nhác gối đầu lên chân Lục Đồng Quân, thoải mái nằm dài trên ghế sô pha, còn Lục Đồng Quân thì cưng chiều đút nước trái cây cho cô uống, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
Hình ảnh này đánh sâu vào não Hồ Như Quỳnh, khiến cô ta rất sửng sốt hồi lâu. đợi cô ta hồi thần lại thì tức giận chỉ thẳng mặt Lan Huyên: “Con tiện nhân kia, đây có phải là cha của hai đứa con hoang kia không? Lan Huyên, cô đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà dám mang gian phu về nhà họ Lục, cô xem nhà họ Lục thành cái gì?”
“Gian phu?” Lan Huyên nhướng mày. cô không nhịn được mà bật cười, vươn tay bẹo mặt Lục Đồng Quân, khẳng khái thừa nhận: “Đúng, đây chính là người đàn ông của tôi.”
Lục Đồng Quân ngẩn người, anh nghe lời của cô nói nên tâm trạng vui vẻ hẳn lên, lại đút cho Lan Huyên một miếng quýt: ‘Bảo bối, ăn một miếng nữa nào”
“Hơi chua, em muốn ăn táo cơ”
“Được, anh gọt cho em ngay.”
Hai người không coi ai ra gì mà ra sức ân ái.
Mặt mày Hồ Như Quỳnh tím tái vì tức giận, cô ta trừng mắt nhìn đám người hầu đang đứng bên cạnh, hung tợn mắng: “Mấy người mù hết rồi hả? Lan Huyên đem đàn ông về nhà kìa, mấy người không thấy sao? Cậu cả ở đâu?”
Hồ Như Quỳnh đã suy nghĩ xong tí nữa khi nhìn thấy Lục Đồng Quân sẽ cáo trạng tội ác của Lan Huyên thế nào rồi. Lan Huyên dám ra ngoài tìm đàn ông, dám đeo cho Lục Đồng Quân một cặp sừng thật dài, đây đúng là chuyện động trời mà.
Ai ngờ, người hầu Thanh Bình lại đáp rằng: “Đó là cậu cả đó ạ”“
Hồ Như Quỳnh hoàn toàn hóa đá.
Thanh Bình vui mừng nói: “Bệnh của cậu cả đã khỏi hẳn hoàn toàn rồi, tất cả là nhờ bác sĩ Xa hết.”
“Cậu, cậu cả?” Hồ Như Quỳnh nhìn về phía Lục Đồng Quân, lắp bắp nói. Tiếp đó, cảnh vật trước mắt bỗng nhòa đi, thiếu chút nữa cô ta đã ngất xỉu.
Người đàn ông đẹp trai ngời ngời trước mặt cô ta đây lại chính là cái tên Lục Đại Thiếu quái dị kia ư?
“Ném ra ngoài.” Ngay cả mí mắt Lục Đồng Quân cũng không thèm nhấc lên, anh chỉ lạnh lùng nói ra ba chữ.
Hồ Như Quỳnh rất không muốn thừa nhận, nhưng khí thế trên người Lục Đồng Quân không hề thay đổi, đây là thứ khiến cô ta tin rằng, người đàn ông trước mặt chính là Lục Đồng Quân.
Bỗng, Hồ Như Quỳnh giấy khỏi tay người hầu, chạy về phía Lục Đồng Quân: “Đồng Quân, anh nghe em nói, lý do em giả vờ có thai là vì em quá yêu anh, em muốn trở lại bên cạnh anh nhưng lại sợ anh không vui.”
Hồ Như Quỳnh quan sát sắc mắt Lục Đồng Quân, nói tiếp: “Còn nữa, Lan Huyên, ả đang lừa gạt anh. Hai đứa nhóc Hạ Lăng và Hạ Bảo kia là do ả ta sinh ra. Em có bằng chứng, nhưng tiếc là đã bị Lan Huyên sai người trộm mất rồi. Nếu anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm”
Hồ Như Quỳnh biết Lục Đồng Quân ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Bây giờ, chuyện cô ta giả vờ mang thai đã bị vạch trần, chắc chắn Lục Đồng Quân sẽ không bỏ qua cho cô ta. Vậy nên, mặc kệ Lục Đồng Quân tính xử lí cô ta thế nào, cô ta cũng phải lôi Lan Huyên xuống nước mới được.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Biểu cảm trên mặt Lan Huyên vẫn lãnh đạm như cũ, cô hờ hững nhìn Hồ Như Quỳnh. Nói thật, cô thật sự không hiểu nổi trong đầu Hồ Như Quỳnh nghĩ gì.
Đứng núi này trông núi nọ. Giây trước vừa đồng ý hợp tác với Lục Minh Húc, giây sau đã quay ngoät nói yêu Lục Đồng Quân nhiều lắm.
Lông mày Lục Đồng Quân khế nhếch lên, anh nhìn Hồ Như Quỳnh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cút, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cô còn xuất hiện ở thủ đô, nếu không, cô biết hậu quả là gì rồi đấy”
Nghe thế, Hồ Như Quỳnh sợ hãi tột cùng, cả người run bần bật.
Lục Đồng Quân không muốn nói quá nhiều lời vô nghĩa với Hồ Như Quỳnh, anh trực tiếp sai người ném Hồ Như Quỳnh ra ngoài. Phương thức giống hệt hai cha con Lục Minh Húc.
Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh.
Lan Huyên ngáp một cái: “Có hơi mệt.”
“Được” Lục Đồng Quân ôm lấy Lan Huyên bước lên lầu.
Lăn một vòng trên chiếc giường lớn mềm mại, Lan Huyên khoái chí nằm lì trên giường, Lục Đồng Quân thì đứng cạnh giường, bắt đầu cởi quần áo.
“Anh, anh tính làm gì?”
Lan Huyên giật mình, lập tức bật dậy: “Ban ngày ban mặt, em chỉ định chợp mắt chốc lát thôi, anh đừng có làm bậy”
Lục Đồng Quân bị phản ứng của Lan Huyên chọc cho mặt đầy ý cười.
“Lan Huyên”’ Lục Đồng Quân để trần nửa thân trên, hai tay chống xuống mép giường, cúi người, cong môi, giọng điệu đầy mê hoặc vang lên: “Anh chỉ định đi tắm một cái thôi, Lan Huyên đang nghĩ gì thế?”
“Em không nghĩ gì hết.’ Lan Huyên đỏ ửng cả mặt, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác. Vóc dáng của Lục Đồng Quân đẹp thật, lần nào thấy cũng khiến cô mặt đỏ tim đập, hormone tiết ra ầm ầm.
Lục Đồng Quân cong khóe môi, vuốt nhẹ cái mũi Lan Huyên: “Không đùa em nữa, anh đi tắm đây”
Nói xong, Lục Đồng Quân thực sự quay người vào phòng tắm.
Lan Huyên: “…”
Không có?
Không thể nói thêm một lát sao?
Vốn đã mệt mỏi rã rời nhưng lại không ngủ được, bây giờ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì cõi lòng Lan Huyên lại càng nhộn nhạo.
Chợt, từ phòng tắm truyền tới một tiếng “ầm” thật lớn.
“Lục Đồng Quân, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Lan Huyên có hơi lo lắng, cô vội vàng nhảy xuống giường chạy tới trước cửa phòng tắm.
Bên trong không hề có chút động tĩnh gì.
Trong lòng Lan Huyên cực kỳ bất an, chẳng lẽ Lục Đồng Quân té xỉu ở trong?
Quan tâm quá mức sẽ bị loạn.
Lan Huyên vặn tay nắm cửa, bước vào. Trong căn phòng tắm to lớn kia, Lục Đồng Quân ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân bất động.
“Lục Đồng Quân”
Lòng Lan Huyên nóng như lửa đốt, cô vươn tay kéo lấy Lục Đồng Quân, đột nhiên, Lục Đồng Quân xoay tay nắm ngược lại tay cô, kéo cô vào bồn tắm lớn.
Lục Đồng Quân hôn lên môi Lan Huyên, hai người cùng chìm vào trong làn nước, bóng dáng chồng lên nhau.
Nụ hôn chấm dứt, hai người cùng nhau ngồi trong làn nước. Cả người Lan Huyên ướt đẫm từ trên xuống dưới, vóc dáng nóng bỏng hoàn toàn bại lộ.
“Lục Đồng Quân, anh lại trêu em, đáng ghét.”
Lan Huyên tức giận mắng anh, uổng công cô mới nãy còn lo sốt vó.
“Được” Lan Huyên khoác một cái khăn tắm rồi ra ngoài. Giữa cô và Lục Đồng Quân không có bí mật gì, hơn nữa chỉ là nhận một cuộc điện thoại thôi mà.
Đầu dây bên kia là một dãy số lạ, Lan Huyên cầm di động, nhấn nút đồng ý, từ bên kia truyền tới một giọng nữ trong trẻo: “Đồng Quân, Nhã Viên đây, em về rồi!”