Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Kiều Lam không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tô Lan Huyên, cô ta thấy Tứ Bảo vui như thế thì tâm trạng cũng vui theo, cô ta nói: “Có phải Tứ Bảo biết dì nhỏ không vui nên chọc cho dì nhỏ vui không hả?”
“Nhèm nhèm!”
Tứ Bảo phì nước bọt. Lúc này Tần Kiều Lam đã không biết Tứ Bảo đang có ý gì nữa. Tô Lan Huyên cố kiềm chế, chờ đợi cơ hội. Đợi Tần Kiều Lam đặt con trai cô xuống. Chỉ cần cậu nhóc ngủ say, Tần Kiều Lam sẽ đặt cậu nhóc xuống.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng Tô Lan Huyên đợi đến mười mấy phút mà Tứ Bảo vẫn cứ hào hứng, chẳng có vẻ gì là muốn ngủ.
Bây giờ mới chưa tới mười giờ tối, thường ngày Tứ Bảo phải chơi đến mười một giờ hơn mới đi ngủ.
Tô Lan Huyên không đợi nỗi một tiếng, trong thời gian đó có quá nhiều chuyện có thể xảy ra.
Chính vào lúc này, Tô Lan Huyên ngước mắt nhìn lên trên thì thấy có người trên trần nhà.
Tô Lan Huyên nín thở, nâng cao cảnh giác, đến khi cô nhìn rõ được người bên trên là ai thì mới thở phào.
Người xuất hiện trên mái nhà đúng là Lục Đồng Quân.
Lúc anh chạy đến thì gặp được Trương Thanh Tâm, biết Tô Lan Huyên đã vào, vì không muốn làm kinh động người của Tần Kiều Lam nên anh bò lên trên mái nhà.
Tứ Bảo ghé vào vai của Tần Kiều Lam, tròng mắt đảo khắp nơi, cũng không biết do ý niệm của Lục Đồng Quân có tác dụng hay sao mà cậu bé dần dần nhắm mắt lại ngủ.
Trẻ em chính là như vậy, mới giây trước vẫn còn rất hưng phấn, nói không chừng qua giây sau đã ngủ mất. Tần Kiều Lam thấy rốt cuộc Tứ Bảo cũng ngủ rồi nên đi về phòng, chuẩn bị đặt cậu bé xuống.
Lục Minh Húc vội vàng đi lên lầu: “Chỗ cô có gì bất thường không?”